Cảm giác quen thuộc đối với vị sĩ quan quân đội này khiến Thi Tĩnh buông lỏng cảnh giác. Cúi đầu quấy bát cháo thịt, hương vị nồng đậm khiến dạ dày cô thêm nôn nao. Thật sự rất đói bụng mà.
Mắt không chớp nhìn cái miệng nhỏ đang ăn của Thi Tĩnh, Tông Chính đặt bàn tay lên ngực trái không ... rời đi chút nào thậm chí còn dùng thêm sức. Đôi mắt thâm thúy nhìn cô đang cúi đầu ăn như đang nghĩ tới điều gì, không hiểu tại sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ.
Chậm rãi mà cẩn thận ăn hết cháo trong bát, Thi Tĩnh lẩm bẩm nói cảm ơn, "Cám ơn anh!"
"Đừng khách khí!" Xoay người ngồi xuống đối diện với cô, Tông Chính khẽ nói, "Bây giờ, cô có thể đem đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc chứng kiến được nói cho tôi biết chứ!"
Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn anh. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
"Tôi muốn giúp cô!" Tông Chính khẽ nói, "Nhưng cô nhất định phải nói cho tôi tất cả mọi việc đã thấy được!"
Kinh ngạc nhìn anh, Thi Tĩnh nhíu mày, "Anh cũng không phải là cảnh sát?"
"Có thể tôi còn hữu hiệu hơn so với cảnh sát! Bây giờ, hãy nói cho tôi biết!" Tông Chính nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, anh chỉ có thời gian là hai mươi phút, cũng đã quá thời gian, nghĩ đến việc gặp mặt Thi Tĩnh, đã khó lại càng thêm khó hơn.
Cô có nên tin tưởng anh ta không?
Nhìn ra những nghi vấn của cô, Tông Chính trầm mặc giây lát, "Như vậy đi, tôi hỏi cô trả lời!"
Suy nghĩ trong chốc lát, Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529868/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.