“Cậu xác định là nơi này sao?” Vân Dật Bạch quay đầu nhìn người bạn tốt, bực mình nhìn xung quanh.
Nơi này bốn phía đều hoang vu, khắp nơi đều có cỏ hoang, phóng tầm mắt ra xa thì chỉ thấy một nhà xưởng cũ nát, không một bóng người.
Người đàn ông bên cạnh Vân Dật Bạch mang khuôn mặt tuấn mỹ làn da trắng mang nét lưu manh của người đàn ông trẻ tuổi, xem ra mới chỉ hơn hai mươi, lúc này một tay anh cầm hạt lạc ném lên trời miệng há ra đón nhận hạt lạc rơi xuống, nhai xong mới lên tiếng, “Dựa vào các dấu vết mà nói, chính là xung quanh đây!”
“Dấu vết nào?” Vân Dật Bạch cau mày hỏi. Anh thấy nơi này dù thế nào cũng chỉ là một mảnh đất hoang vu, không có khả năng sẽ có người sống!
Lại nuốt thêm một hạt lạc, người đàn ông cười nói, “Cái này không thể cho cậu biết. Đây là bí mật nghề nghiệp của tớ. Người chắc đang ở gần đây!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh khẽ hiện nét thoải mái của năm nào.
Cũng đã có rất nhiều người dễ dàng nhìn biểu hiện ung dung thoải mái của anh mà nhầm tưởng rằng anh chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, mà xem nhẹ nụ cười âm trầm của anh. Đó là ấn tượng đầu tiên khi nhắc đến anh.
Nụ cười, có đôi khi lại là thứ ẩn dấu vũ khí trí mạng dễ dàng nhất.
“Thiếu Giác, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó.” Vân Dật Bạch liếc nhìn người bạn cà lơ phất phơ này.
Chỉ thấy Thiếu Giác nghiêm nghị gật đầu, “Mình cũng đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529862/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.