Cuối cùng, Vân Dật Bạch cũng không ra tay giúp đỡ. Sau khi Thi Tĩnh tặng cho đầu heo Trần đổng một cái tát, nghe tiếng chửi từ người bên cạnh rồi chạy ra ngoài. Một mình rời khỏi quán rượu ra ngoài đường, cuối cùng cô dừng lại trước một cửa hàng đã đóng. Ngồi trên bậc thang đưa mắt nhìn con đường tấp nập người qua.
Hơi cúi đầu nhìn mũi giầy, một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mu bàn tay cô. Hơi ấm như muốn làm phỏng da cô. Giống như không nhận ra mình đang khóc, Thi Tĩnh duy trì tư thế như vậy một lúc lâu không nhúc nhích.
Bên cạnh không ngừng có từng cặp nam nữ đi qua, ánh sáng từ đèn nê ông, dòng xe qua lại trên đường cũng không vì sự có mặt của cô mà dừng lại.
Một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt cô, người cô trở nên cứng ngắc, Thi Tĩnh vẫn không nhúc nhích như là không nhìn thấy anh. Ngồi lâu thấy mỏi, cô đứng dậy đi lên vài bước. Sau đó lại tiếp tục ngồi nghỉ. Vừa đi vừa nghỉ như vậy, cô vẫn không hề hay biết, người phía sau vẫn luôn đi theo cách cô mười bước chân.
Bước chân lảo đảo không vững, một đôi tay rắn chắc thận trọng đỡ lấy cơ thể yếu đuối như sắp ngã, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào một bờ ngực ấm áp.
Giống như vừa nghĩ ra cái gì, không biết lấy sức lực từ đâu, Thi Tĩnh dùng sức vùng thoát khỏi bàn tay đang giữ trên eo cô, lớn tiếng quát to, “Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Cánh tay vững chắc vẫn giữ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529853/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.