Tiếng rên rỉ của ba gã dưới chân bị lấn áp trong tiếng nhạc huyên náo.
Theo bản năng, Thi Tĩnh co người lại trốn sau lưng Phong Linh, trong lòng có chút ảo não.
Tại sao Vân Dật Bạch lại ở chỗ này? Không phải anh ta đi xã giao sao?
Bộ dạng trốn trốn tránh tránh của cô không thoát được ánh mắt của Vân Dật Bạch, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Linh. Người phía trước dịch người sang, khiến bóng dáng Thi Tĩnh lọt vào tầm mắt của mọi người.
Cô giống như một đứa trẻ làm gì sai, tay chân trở nên luống cuống, lo lắng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Dật Bạch.
Vân Dật Bạch tức giận, nhưng anh không biết sự tức giận này đến từ đâu. Khi thấy bạn mình đang ra tay, anh rời khỏi chỗ họp đến giúp một tay, khi đi đến trung tâm đám đông nhìn thấy người đứng ở đấy khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, gương mặt tuấn tú trở nên bình tĩnh như sắp có bão, âm thanh lạnh nhạt vang lên, “Lại đây!”
Âm thanh không lớn, đủ để Thi Tĩnh đứng cách mấy bước nghe rõ từng chữ.
Đôi mắt to nhìn xung quanh, tìm kiếm đường để chạy trốn. Đáng tiếc ở đây vừa có xung đột, mọi người đã kéo đến, cô căn bản là không có đường để chạy.
Ngước nhìn Vân Dật Bạch đứng gần đấy, cô không biết lúc này mình rời đi liệu có được hay không.
“Cô dám!” Hai chữ rõ ràng vang lên bên tai.
Theo bản năng, Thi Tĩnh ngẩng đầu lên sau đó xoay người đi.
Kế hoạch không thành, một lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529851/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.