Đối với Thi Vĩnh Thành mà nói, một món tiền từ trên trời rơi xuống khiến cho thần kinh ông khó tiếp nhận được. Do đó ông dễ bị người khác dụ dỗ. Bị lừa đi đánh bạc. Đến khi ông muốn thoát ra thì đã không còn kịp nữa. Ông bị người ta giữ lại ở chỗ đánh bạc không thoát ra được, cho tới khi cả thể xác và tinh thần ông đều trở nên cạn kiệt mới được thả ra.
Sau khi được thả ra, ông không biết phải đi đâu, chỉ còn cách nhặt đồ thừa ngoài đường để sống qua ngày, nếu hôm nay không gặp được Thi Tĩnh con gái ông, ông không biết cuộc sống của mình sau này sẽ ra sao nữa.
Ánh mắt bất an không dám đối diện với con mắt đầy khiếp sợ của con gái, Thi Vĩnh Thành không dám ngẩng đầu giọng nói tràn đầy xin lỗi, “Tiểu Tĩnh, thật xin lỗi, ba …”
Khiếp sợ, thất vọng và không dám tin đồng thời xuất hiện trong mắt Thi Tĩnh. Lúc này cô mới hiểu, khi cô đặt bút ký vào bản hợp đồng kia, cũng là lúc cô bị đem bán. Tuy rằng điều đó không được nói rõ, xong việc đấy với việc bán cô thì khác gì nhau?! Nhưng mà, bất kể thế nào, người đó vẫn là bố của cô, cô cắn cắn cánh môi khô nứt, “Ba muốn con làm gì?”
“Tiểu Tĩnh, ba cam đoan sẽ không như vậy nữa.” Thi Vĩnh Thành cam đoan, ông vốn cũng không phải người không an phận, chẳng qua là tự nhiên xuất hiện một khoản hậu đãi khiến ông không còn là chính mình nữa.
“Sau đó thì sao?” Thi Tĩnh biết giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529847/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.