Thi Tĩnh không biếtcảm giác của cô lúc này là gì nữa. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khicổ tay cô được anh giữ chặt, cô ngẩng đầu nhìn anh. Từng sợi dây thầnkinh trong lòng cô cũng dần buông lỏng. Đôi mắt nóng rực của anh nhưthiêu đốt lòng bàn tay cô. Cả người cô khẽ run lên.
Cảm nhận được cô đang run, Vân Dật Bạch nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ, hãy đưa tay cho tôi!"
Cô khó khăn giơ tay muốn nắm lấy cánh tay anh đưa ra, lại phát hiện tư thế của cô bây giờ nếu muốn đưa tay ra thì thân mình sẽ đung đưa, nếu đungđưa, Vân Dật Bạch đang nắm lấy tay kia của cô nhất định phải buông lỏng, nói vậy ...
Gương mặt Thi Tĩnh trắng bệch, "Không cần, tôi không thể cử động được! Sẽ ngã mất!"
"Sẽ không sao đâu! Đưa tay cô cho tôi, tôi sẽ không để cô ngã đâu. Nhanhlên!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ ra tiếng, cánh tay khẽ run nói cho anh biết.Anh cũng không trụ được bao lâu nữa.
Tiếng thét của anh khiến Thi Tĩnh càng thêm run rẩy. Cánh tay lại trượt xuống thêm.
"Mẹ kiếp, không được buông tay!" Vân Dật Bạch vội vàng nắm chặt tay cô,cánh tay trắng cộng thêm mồ hôi từ lòng bàn tay, khiến anh cảm thấy hếtsức khó khăn.
"Đại thiếu gia, dây đã được mang đến!"
Lúcnày cứu thương và cảnh sát cũng đã tới, buộc dây thừng dưới nách ThiTĩnh, từ từ kéo cô lên, trong lúc đó cô vẫn nắm chặt tay Vân Dật Bạchkhông chịu buông, nhân viên cứu thương cũng để mặc Vân Dật Bạch nắm taycô.
Giây phút hai chân chạm đất, chân Thi Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529840/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.