"Thật sự là phụ nữ? Không phải của cậu? Chẳng lẽ cậu lại coi trọng một người phụ nữ của người khác. Trong tâm không cam lòng quyết định hạ độc thủ, tận dụng mọi thứ, sau đó chết cũng muốn đem người đội lên bên cạnh, như vậy cậu liền cùng cô ấy ở cùng nhau rồi !" Lăng Thiếu Dương không khỏi có chút bội phục ý nghĩ mình, thật là một câu chuyện tình yêu.
Vân Dật Bạch tức giận nhìn bạn tốt "Cậu có thể đổi nghề viết tiểu thuyết rồi đó!"
"Ai nha, ai nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể để cho tổng giám đốc Vân thị buồn nghiêm mặt như vậy. Tôi thật sự không nhịn được nghĩ muốn gặp mặt rồi !" Lăng Thiếu Dương hứng thú ngẩng cao nói.
Thấy Thi Tĩnh? ! Vân Dật Bạch ở trong lòng suy nghĩ một lúc sau đứng lên "Cậu không có cơ hội!" Xoay người hướng cửa đi tới.
Lăng Thiếu Dương nghe được lời nói hắn như vậy. Không quên tính tiền đuổi theo, oa oa kêu to "Cậu đây là ý tứ gì? Cái gì gọi là tôi không có cơ hội?" Hắn không phải cũng là một người đàn ông tốt sao?
Ra khỏi quầy rượu mặc vào áo khoác giắt trên cánh tay. Vân Dật Bạch ngón tay cầm cái chìa khóa vòng chậm rãi hướng xe mình đi tới. Lăng Thiếu Dương tiến lên vài bước ôm bả vai bạn tốt "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc là ai?"
Quay đầu liếc nhìn Lăng Thiếu Dương một cái. Vân Dật Bạch chậm rãi nhếch môi, khạc ra năm chữ " Người yêu Dật Thanh!"
Một giây kế tiếp, câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529806/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.