Một tay cầm túi hành lý đơn giản . Thi Tĩnh đi bộ đi vào trong khu biệt thự sang trọng. Vân gia ở chỗ này bởi vì nơi này quản lý cẩn thận, xe taxi chỉ có thể đưa đến cửa. Cô tự mình xách theo hành lý đi tới.
Xem ra Vân Dật Bạch tựa như có lẽ đã nói với bảo vệ an ninh nên Thi Tĩnh cũng không có nhiều cản trở, rất thuận lợi đi vào khu biệt thự giàu có.
Một tay vừa nắm địa chỉ vừa xách theo hành lý Thi Tĩnh khó khăn đi. Ở phía sau của cô là một chiếc xe con theo sát ở sau lưng. Không cần quay đầu lại cô cũng biết người phía sau là ai.
Vân Dật Bạch bảo tài xế giảm tốc độ xe lại đi theo sau lưng Thi Tĩnh. Nhìn cô từng bước một bước tập tễnh. Nhưng không có mở miệng.
Rốt cuộc, Thi Tĩnh tức giận xoay người lại: "Vân Dật Bạch, anh BT à! Làm gì đi theo tôi?" Từ khi cô bắt đầu xuống xe taxi vào cửa, người này rõ ràng là phải ra khỏi cửa, cũng đang phía sau quẹo cua đi theo cô. Anh ta có bệnh à!
Nghe được cô tức giận mắng, Vân Dật Bạch không có tức giận, ngược lại nhướng nhướng mày, ý bảo tài xế dừng xe. Hắn mở cửa chậm rãi xuống xe.
"Cô mắng tôi!" Thân thể cao lớn nguy hiểm tiến tới gần cô. Hắn chậm rãi nói.
"Tôi. . . . . ." Thi Tĩnh thấy ánh mắt lóe sáng của hắn, không tự chủ lui về phía sau một bước.
"Mới vừa rồi khí thế mắng tôi đi đâu rồi? Hiện tại tránh cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529801/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.