Nghe Kỷ Như Ngọc nói, Nhan Bạch chớp chớp mắt, sau đó cong khóe miệng, lên tiếng.
"Chuyện này à, tùy mọi người, tớ sao cũng được."
Nói xong, đưa tay vén lọn tóc đen rủ xuống ra sau, lộ ra chiếc tai nhỏ trắng nõn như ngọc, khuôn mặt trẻ con hơi bầu bĩnh, hồng hào, kết hợp với đôi môi mím nhẹ, vô cùng xinh xắn. Cô chăm chú nhìn lên bục giảng, hiện tại giáo viên đang thảo luận địa điểm với mọi người.
Kỷ Như Ngọc nhìn sườn mặt Nhan Bạch hồi lâu, sau đó Nhan Bạch quay đầu nhìn cậu ta, lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Nhanh chóng dời mắt, tuy còn nhỏ tuổi nhưng trên mặt lại giả vờ lạnh lùng để che giấu sự bối rối của mình, thực ra tay đặt dưới bàn đã siết chặt, rỉ ra chút mồ hôi. Tâm tính cậu ta rất tốt, đây là điều mà người khác thường nói, nói cậu ta giống chú nhỏ của mình ngày xưa, luôn có vẻ chín chắn trước tuổi, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy Nhan Bạch, cậu ta lại hơi lúng túng, sự điềm tĩnh đó cũng không biết đã vứt đi đâu mất.
Người đứng trên bục giảng chính là thầy giáo mà Nhan Bạch đã gặp hôm nhập học, thầy họ Liễu, tên là Liễu Vân Kiệt, mấy ngày trước đã chính thức trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 7/3 của bọn họ. Lớp 7/3 là lớp có ít học sinh nhất cả khối, chỉ có hai mươi chín người.
Liễu Vân Kiệt đứng trên bục giảng, tay cầm phấn, nhìn hai mươi chín học sinh trong lớp, hỏi ý kiến của mọi người.
"Các em, lần này các em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-trong-sinh-sung-the-phap-y/5079723/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.