Nhan Thế Lương và Nhan Bạch cùng nhau xuống lầu, hôm nay rõ ràng cảm nhận được một số thay đổi khác biệt.
Ví dụ, ánh mắt của Nhan phụ nhìn Nhan Bạch đã dịu dàng hơn rất nhiều, khi nhìn thấy Nhan Bạch xuống lầu, thì dịu dàng chào hỏi, giống như đã biến thành một người cha từ ái.
"Nhan Bạch à, mau xuống ăn cơm, bữa sáng nguội hết rồi, lát nữa để anh con là Thế Lương đưa con đi nhé."
Câu nói này của Nhan phụ vừa dứt, người mẹ kế Dương Hải Mị ngồi một bên sắc mặt không tốt lắm, Nhan Ngọc Kiều ngồi trên ghế sắc mặt cũng không khá hơn là bao, không biết tối hôm qua trong phòng khách đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ta rất tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng là một đêm không ngủ, khi nhìn thấy Nhan Bạch xuất hiện, trong mắt lóe lên sự oán độc, rồi chợt biến mất.
Nếu không phải vì Nhan Bạch, sao cô ta có thể bị Nhan phụ và Nhan Thế Lương trách mắng.
Nghe thấy lời của Nhan phụ, Nhan Thế Lương và Nhan Bạch đi đến gần bàn ăn.
Sau khi chào buổi sáng, Nhan Bạch liền ngồi vào bàn.
Nghe thấy tiếng chào buổi sáng của Nhan Bạch, Nhan phụ hiển nhiên rất vui vẻ.
Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, Nhan Bạch quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Nhan Thế Lương, bữa sáng trước mặt anh ta không động một chút, ngược lại cứ như nhìn chằm chằm Nhan Bạch ăn bữa sáng, chăm chú đến thất thần.
Nhan Bạch như không cảm nhận được gì, lấy khăn giấy ra, động tác tao nhã lau đi vết mứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-trong-sinh-sung-the-phap-y/5079721/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.