"Mày là đồ điên! Đồ điên! Mày có phải bị tâm thần không???" Vì không có t.h.u.ố.c tê, Trương Chính Lương bị trói rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn khi d.a.o rạch vào da thịt, rồi da thịt từng chút từng chút bị d.a.o trong tay Cẩm Bạch bóc ra, cơn đau dữ dội, kích thích ông ta phát điên, mắt đỏ ngầu, đâu còn vẻ giả tạo hiền lành thích hợp để dụ dỗ người khác nữa, gào lên.
Nhưng lý trí còn sót lại lại khiến ông ta không dám động đậy quá mạnh, tránh cho Cẩm Bạch thật sự nổi điên, đ.â.m thủng mạch m.á.u của mình.
"Tâm thần?" Giọng nói như rót mật vào tai, động tác trong tay Cẩm Bạch dừng lại, nhìn Trương Chính Lương, mày nhướng lên, mím đôi môi hồng, ánh mắt bình thản, đen kịt, không có bất kỳ cảm xúc nào.
DTV
"Xem ra, chú Trương rất thông minh nhỉ... Tôi đúng là bị tâm thần đấy, hơn nữa còn bệnh rất nặng, nên đến tìm ông chữa bệnh đây- ông là bác sĩ điều trị chính của tôi mà, quên rồi sao?"
Nhìn dáng vẻ cổ họng nghẹn ứ của Trương Chính Lương dưới đất, Cẩm Bạch dường như khá thất vọng, rồi lại lên tiếng.
"... Bác sĩ Trương dáng vẻ này của ông, thật sự khiến một bệnh nhân như tôi thất vọng đấy... Uổng công tôi không quản ngại khó khăn, muốn đến báo đáp thật tốt sự điều trị của ông dành cho tôi lúc trước đây..."
Rõ ràng là giọng nói trong trẻo, êm tai, nghe vào tai Trương Chính Lương, lại như tiếng ma quỷ đòi mạng, da gà ông ta nổi hết lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-trong-sinh-sung-the-phap-y/5075970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.