"Không. . . . . ." Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con gái đau lòng nói: "Mẹ đi theo con, chỉ làm cho con chịu khổ và mệt mỏi, mẹ đi theo ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy còn có chút cơm cho mẹ ăn. Mẹ . . . . . Không có ý định sống một mình. Hiện tại mẹ sợ cuộc sống một mình. Đều do mẹ không tốt, liên lụy con không thể lên đại học, con vốn là một đứa bé rất thông minh, anh trai không cần tới con, mở quán ăn, không mời con qua ăn bữa cơm."
Đường Khả Hinh chỉ a một tiếng, cúi đầu cười nói: "Anh ấy có thể sống được là tốt rồi. Công việc là trên hết, con có thể yên tâm a. Mẹ cầm tiền này về nhà, đừng quét đường phố nữa, rất bụi, đối với sức khỏe không tốt, biết không? Con sẽ cố gắng kiếm tiền, tương lai tìm được công việc khá hơn, là có thể cho mẹ tiền nhiều một chút, hả?"
Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn con gái, chỉ đành phải im lặng gật đầu một cái, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy tiền kia, nhìn nhỏ con gái, vốn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nhịn được muốn đứng dậy. . . . . .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thiết tha nhìn mẹ nói: "Mẹ đi à? Không ăn sao? Không phải đói bụng sao?"
"Không ăn. . . . . . Mẹ . . . . ." Lý Tú Lan ngước mắt đong đầy lệ nhìn con gái nói: "Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi, mẹ không quấy rầy con. Mẹ đi nha. . . . . ."
"Mẹ! !"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/205699/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.