Phía sau khách sạn Á Châu, hành lang cảnh biển thật dài lien tiếp nhau chạy quanh con đường ven biển, quét tới những cơn gió biển mát lạnh, mặt cỏ xanh vẫn rung rinh dưới bầu trời xanh thẳm, mấy chục mẫu vườn nho do Bác Dịch tự mình chủ trì khai khẩn, đang dùng tư thái thịnh vượng, bày ra màu xanh mướt mê người của sức sống, từng chùm giống nho Xích Hà Châu cùng Xà Ngọc Rồng đã vào dịp trung thu, sớm được thu hoạch, từng chùm nho ấy đã được sản xuất ra loại rượu vang Trung Quốc ngọt ngào nhất, từng chùm quả nho trong suốt thông thấu treo lơ lửng trên dây nho như thân thể người đàn ông thô ráp, tất cả đều như chiếc chuông bảo vệ hạnh phúc, đang chuẩn bị vang lên một cách thần bí nhất, mộng ảo nhất... Cuối thu, đây là một mùa xúc động nhất, lãng mạn nhất, rất nhiều mùa thu, mang theo giai điệu sinh mệnh ngọt ngào nhất, vào giờ khắc này vang lên, từ sân bãi chọn làm địa điểm bắt đầu tiệc cưới, Hoắc Minh dẫn theo quản lý cùng phó quản lý bộ phận xây xanh, tự mình chỉ huy chỗ này mở ra một mảnh trồng hoa oải hương, đã đem từ vườn nhà họ Tưởng nhổ qua đây, vô số thiết kế nhà vườn, bao gồm cả đạo diễn trực tiếp hiện trường hôn lễ, cũng nhao nhao vào thời khắc náo nhiệt này, cất bước đi vào vườn nho, chỉ vào một tòa thành kiến trúc kiểu Âu nào đó nơi phương xa, đến lúc đó máy bay trực thăng quay chụp hiện trường buổi hôn lễ, có thể tạm thời dừng ở đỉnh, có nhà thiết kế đưa ra, nếu như chọn ở bên bờ biển, sẽ có thể thu được toàn bộ cảnh pháo mừng, hiệu quả sẽ càng thêm kinh ngạc, bất luận như thế nào, tiệc cưới chỉ cần chọn ở khách sạn Á Châu, sẽ là thịnh yến kinh điển đáng chú ý nhất thế kỷ. Hai vị chủ tịch cùng phu nhân, dưới sự dẫn đường của thư ký cùng với Vitas, Laurence và nhân viên cấp cao, từ từ cất bước đi vào vườn nho, Van Gogh đã từng chỉ dùng duy nhất một màu vàng, vẽ ra bức họa hoa hướng dương cao quý nhất thế giới, cái sắc vàng hào hùng đầy cõi lòng, tư thái thiêu đốt sinh mệnh kích tình đó nói cho chúng ta biết, thì ra thế giới này chỉ có một loại màu sắc, có thể lóa mắt như nhau, Vitas thậm chí mở miệng giảng giải, lá của các giống nho lộ ra màu xanh, chiết xạ ra các loại cảm quang, xanh vẫn là khiêm tốn nhất, nhưng ý nghĩa sinh mệnh của nó, kỳ thực trân quý xa hoa đến mức khiến người ta phải kinh ngạc! Có nhà thiết kế tức khắc đưa ra ý kiến, có thể mở một con đường, từ vườn nho nối thẳng đến kiến trúc hoàng thất khách sạn Á Châu, sẽ đem bầu không khí vốn đã hạnh phúc, lại càng nồng nhiệt hơn nữa... Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi gật gật đầu, tiếp tục đỡ phu nhân đi về phía trước, Tô Linh đặc biệt cử bậc thầy phong thủy cũng vào lúc này nhao nhao tới, nhằm vào ngày sinh của Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh, chọn phuong hướng tốt nhất giống như chọn lúc đọc lời tuyên thệ, Diệp Mạn Nghi vẫn luôn tin Phật học, nhất là đối với mệnh phong thủy hết sức cảm thấy hứng thú, tinh tế nghe mọi người giảng giải, bà lại nghiêm túc gật gật đầu... Vườn nho càng lúc càng náo nhiệt, vô số ký giả nhận được tin tức, nghe nói hai vị chủ tịch đích thân tới vườn nho chỉ đjao hiện trường tiệc cưới, bọn họ tức khắc như "Chuột" cũng kích động tiến vào vườn nho, bao gồm cả nữ phóng viên xinh đẹp thanh lệ kia, với quần áo trắng, bên ngoài khoác áo vàng nhạt, với mái tóc xoăn đen dài mềm mại, tay cầm máy ảnh, cũng trải qua đủ loại phương pháp, muốn bò lên tường vây bên kia mà nhảy vào... Có một vài phóng viên lại hệt như”chim”, trèo lên cây phượng vĩ quanh vườn nho, giơ máy ảnh mấy vạn đồng, không ngừng quay chụp hình ảnh hai vị chủ tịch Tưởng – Trang cùng phu nhân, xem ra chọn địa điểm cử hành hôn lễ tại vườn nho là chính xác tám chín phần, nhưng không biết có phải là chiến thuật giương đông kích tây hay không, bọn họ mỗi ngày đều độn địa phi thoán, cùng người khác chơi trò mưu kế, cho rằng Tưởng Vĩ Quốc là nhân vật thông thiên như vậy, sẽ có thời gian cùng bọn họ hồ nháo, có người lén kêu lên, nói Trang gia đại tiểu thư tới, vô số ký giả nghe lời này, nhao nhao thay đổi ống kính, quay chụp nơi mặt cỏ xanh lối vào vườn nho, quả nhiên thấy một mỹ nhân tuyệt diễm từ từ cất bước đi vào vườn nho, một người hầu cùng hai trợ lý tên tuổi chăm chú đi theo, vốn dĩ Trang Ngải Lâm hẹn Tô Linh cùng đi xem địa điểm tiệc cưới, thế nhưng nghe nói cô ấy sáng nay vì hôn lễ của Đường Khả Hinh, tự mình đi Tô Châu chủ trì việc thu hoạch tơ tằm quý cuối năm nay, chuẩn bị dệt lễ phục dạ hội cho tiệc cưới và may áo cưới cao quý nhất. Phía trước có một trận tiếng cười ngọt ngào truyền đến. Trang Ngải Lâm vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại nhìn thấy dưới ánh mặt trời chói chang, Bác Dịch cùng Đổng Mỹ Nghi đứng trước một bụi nho nào đó, anh hơi vươn cánh tay to lớn, chậm rãi giảng giải cho cô đặc tính của giống nho ấy, thỉnh thoảng lúc nói đến chi tiết so sánh chuyên nghiệp, anh còn săn sóc quay mặt sang, có vẻ vài phần nghiêm túc nhìn về phía Đổng Mỹ Nghi... Đổng Mỹ Nghi vừa mới bắt đầu ra vẻ lúc hiểu lúc không, cuối cùng cô lẳng lặng quay mặt sang, nhìn về phía Bác Dịch với ánh mắt đang nghiêm túc mà chuyên chú, lòng cô khẽ động, phì một tiếng cười ra tiếng, nói kỳ thực đã hiểu, chỉ bất quá là nhìn anh nghiêm túc như vậy, muốn đùa anh một chút. Sắc mặt Bác Dịch ngưng lại, nhìn về phía dáng vẻ đơn thuần khả ái ngọt ngào của Đổng Mỹ Nghi, anh đành phải nhàn nhạt cười. Trang Ngải Lâm nhíu mày, hai mắt chiết xạ ra tia nhìn sắc bén, nhìn chằm chằm Bác Dịch đang tươi cười kia, cô lại hơi ngửa mặt, bộc lộ nụ cười chế nhạo khinh bỉ. "Kia không phải là đại tiểu thư của Trang gia sao?” Đổng Mỹ Nghi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của Trang Ngải Lâm, mỉm cười nói. Bác Dịch nghe lời này, chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên thấy thân ảnh lãnh diễm của Trang Ngải Lâm xuất hiện dưới bong cây nho, anh hơi giật mình, hai tròng mắt tức khắc lộ ra một điểm nhiệt liệt, nhìn về phía cô gái trước mặt... Trang Ngải Lâm cũng nhàn nhạt đứng trước cây nho nhìn về phía Bác Dịch, mắt bị một cành lá nào đó quét qua, cô tức khắc có chút cảm giác chua xót, vì trước đây ở nhà hát bị rắn quấn quanh người, khiến cô đối với những thứ gì quấn quanh, cũng có chút ý nghĩ sợ hãi như vậy, đây có lẽ là điều kiêng kị rõ ràng trong cuộc đời cô, không hiểu sao bỗng nhớ đến, chuyện sau khi phát sinh đêm hôm đó, có người đàn ông dùng cánh tay to lớn của hắn, ôm ngang lấy mình, hết sức che chở đi về phía trước... Đôi mắt anh bỗng lóe lên. Bác Dịch thật sâu nhìn về phía Trang Ngải Lâm rất lâu, cho đến khi Đổng Mỹ Nghi cùng mình chào hỏi, hai tay ôm chặt khuỷu tay mình, muốn hướng về phía tòa nhà kiểu Âu đi đến, anh lúc này mới hơi tỉnh thần, hơi do dự một hồi, cuối cùng thong thả xoay người đi về phía trước, lưu lại bóng lưng lãnh ngạnh mất mát kia... Trang Ngải Lâm cứ như vậy lãnh lãnh đạm đạm nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch cùng Đổng Mỹ Nghi thập phần thân mật, đón cơn gió mát lành thối tới, hình ảnh về vườn nho với hai bóng người hừng hực sức sống, vẫn như cũ thật sâu khắc ghi trong đầu mình, cô cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Bác Dịch cứ đi vài bước, có lẽ cảm thấy một chùm nho nào đó chưa đủ độ chín, anh cũng không cần nếm quả nho, mà chỉ hơi khom người ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đẩy ra một chút cỏ xanh trên mặt đất, chấm một chút bùn đất bỏ vào trong miệng nhẹ nếm, đôi mắt thâm thúy của anh nhẹ chớp, lúc nếm đất mang tính kiềm này, cảm giác có ánh mắt đang phóng trên người mình, anh nghi ngờ nghiêng mặt... Trang Ngải Lâm trực tiếp xoay người vừa muốn đi về phía trước, ai ngờ chiếc giày cao gót sống chết ôm lấy một dây nho nào đó, thiếu chút nữa loạng choạng ngã sấp xuống, cô lập tức một trận tức giận đạp mạnh dây nho kia, lại xoay người nhanh chóng đi về phía trước. Bác Dịch ngồi xổm trên mặt đất, nhàn nhạt nhìn về phía Trang Ngải Lâm bá đạo lỗ mãng như vậy, anh hơi lắc lắc đầu, lúc này mới từ từ đứng dậy, theo Đổng Mỹ Nghi đi về phía trước. "Tiểu thư, ngài đừng đi quá nhanh! Cẩn thận ngã đấy!" Người hầu cùng trợ lý che dù vội vàng theo Trang Ngải Lâm đi về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận căn dặn cô! "Không đi nhanh, ở tại chỗ này làm cái gì? Thời giờ của ta quý giá, cho rằng giống như những người ăn mấy thứ gà vịt gan ngỗng, bẩn đến mức bùn đất cũng ăn được, có nhiều thời gian ở chỗ này nói chuyện phiếm sao? Còn nói đem toàn bộ sinh mệnh của mình hiến dâng cho vườn nho! Hừ!" Cô khinh bỉ chế nhạo cười lạnh một tiếng, lại từ từ nhấc đuôi váy dài, tiếp tục dọc theo bãi cỏ xanh đi về phía trước, ai ngờ lúc vừa muốn trải qua một con đường nhỏ hướng về tòa nhà kiểu Âu, lại bị một dòng suối nho nhỏ ngăn trở, giữa dòng suối kia chỉ đặt một tấm ván gỗ kẹp nhỏ ———— Trang Ngải Lâm mặt bộc lộ vẻ sững sốt. "Tiểu thư! Tấm ván gỗ này quá hẹp, chúng ta vòng qua đi đi!" Người hầu nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Ngải Lâm, quan tâm nói. Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua dòng suối, chính là bãi cỏ xanh nối thẳng đến tòa nhà kiểu Âu, cô trực tiếp hai tay nhẹ nhấc đuôi váy dài lên, hơi nhấc giày cao gót, mới nói: "Ta không có nhiều thời giờ mà từ nơi này đi vòng qua bên kia, trực tiếp đi qua thì tốt rồi!" Cô nói cho hết lời, liền một mình sắp sửa cất bước đi trên tấm ván gỗ nhỏ hẹp kia, trong nháy mắt bước lên, vậy mà cảm giác được tấm ván gỗ này có chút lay động, lòng cô khẽ run run, dưới chân dòng suối đang chảy qua, cô chớp đôi mắt đang hỗn độn, nhẹ thở dốc, lại muốn cất bước đi về phía trước, phía sau mấy người hầu lập tức khẩn trương kêu lên: "Tiểu thư, cẩn thận một chút..." Trang Ngải Lâm không nói nữa, tiếp tục nhấc đuôi váy lên đi về phía trước, chân đang đạp tấm ván gỗ hơi lay động, cô vẫn còn chưa kịp kinh ngạc, cả người sắp sửa ngã xuống ———— Một bóng đen trong nháy mắt xông tới, trong khoảnh khắc đem thân ảnh sắp sửa rơi xuống dòng suối kia nhanh chóng bắt lại được, trực tiếp đem cô ôm ngang lấy!! Trang Ngải Lâm kinh hồn chưa định vươn hai tay kéo cô người vừa tới, mở to mắt, nhìn về phía người trước mặt. Cánh tay to lớn của Bác Dịch ôm ngang lấy Trang Ngải Lâm, tùy ý váy dài của cô nhẹ bay, hai tròng mắt nóng cháy nhìn về phía cô gái trước mặt, yếu ớt nói: "Biết rõ có nguy hiểm, vì sao còn muốn đi về phía trước? Em vẫn luôn là người phụ nữ hiểu rõ nhất phải bảo vệ bản thân mình mà..." Trang Ngải Lâm hai tay kéo cổ Bác Dịch, im lặng không lên tiếng nhìn về phía anh. Bác Dịch tránh ánh mắt của cô, đầu tiên là khuôn mặt căng thẳng, cẩn thận cúi xuống, nhìn về phía dòng suối dưới chân, anh lại đem Trang Ngải Lâm ôm chặt vào trong ngực, mới cẩn thận che chở, chậm rãi nói: "Em ôm chặt lấy, anh cùng em qua bên kia. Bãi cỏ bên kia có một vài loài côn trùng nhỏ em không nhìn thấy, hôm nay vì hôn sự của Hạo Nhiên, phải dọn sạch sẽ một lần cuối." Anh nói xong, liền ôm chặt Trang Ngải Lâm vào lòng, lấy bước đi thập phần vững vàng, từng bước đi qua chiếc cầu độc mộc kia, thần sắc căng thẳng, lộ ra theo thói quen gần như cố chấp chuyên chú của anh, có người đã nói, toàn thân Bác Dịch tỏa ra một cỗ khí tức đầy mị lực. Trang Ngải Lâm vẫn lẳng lặng nhìn anh, không tự chủ nhìn Đổng Mỹ Nghi ở bên kia cầu, đang đôi mắt trông mong nhìn qua, cô im lặng không lên tiếng, hai tay tiếp tục nhẹ kéo cổ người đàn ông này. Bác Dịch cảm giác được Trang Ngải Lâm có điểm khác thường, hơi nghiêng mặt nhìn cô một cái, nhàn nhạt tươi cười, lúc này mới tiếp tục ôm cô thuận lợi đi qua cầu độc mộc, lại đi qua bãi cỏ xanh, mới cẩn thận đặt cô xuống. Hai người đứng giữa mặt cỏ xanh, đón cơn gió ngọt ngào, thật sâu nhìn vào đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]