Editor:Thanh Vũ Mưa bụi, tiếp tục phiêu phiêu quấn vòng quanh rừng trúc, Thúy Trúc Hiên giống như tiên cảnh, ở giữa ánh đèn mỹ lệ, lại truyền đến bầu không khí vui nhộn, kèm theo tiếng nhạc khí kiểu Trung Quốc cũng thập phần hoan hỉ khoái trá vang lên!! Hơn mười thiếu nữ mặc sườn xám màu đỏ, kéo cao búi tóc ưu nhã xinh đẹp, tay cầm khay vàng ròng, từng bước dọc theo rừng trúc xanh biếc, đi về phía hội trường Du Long, nơi cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy các bóng hình xinh đẹp mỹ lệ động lòng người... Phòng yến hội cung đình, các vệ sĩ và đặc công nghiêm túc mà long trọng trấn thủ khắp nơi, máy bay trực thăng vẫn xoay quanh trên bầu trời mưa bụi, thỉnh thoảng có thể thấy “Vân ảnh thường” song sa, lộ ra thân ảnh cao quý của Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung tự mình ôm ấp Tuyết Nhi ngồi ở phòng yến hội chính... Mười mấy thếu nữ mặc sườn xám, tay cầm khay vàng ròng, bắt đầu đi theo một đường, đến cuối cùng giống như cánh hoa nghênh hướng các cấp phòng yến hội khác, mà Trần Mạn Hồng cuối cùng dẫn theo ba nhân viên phục vụ nam, mặt bộc lộ nghiêm túc, tự mình đưa đến trước cửa phòng yến hội chính, Phương Di, Tịnh Kỳ, bao gồm quân khuyển dẫn đường giống như tướng quân Uy Vũ, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra thức ăn ———— Trần Mạn Hồng cẩn thận đứng ở một bên chờ đợi, mà Hoắc Minh đ ang ở trongphòng yến hội bận trong bận ngoài, Tưởng Thiên Lỗi tối nay lấy thân phận là chủ nhà, ở lúc yến hội mới bắt đầu lại rời đi trước, nhanh chóng trở lại tầng trệt khách sạn Á Châu, chuẩn bị thay y phục ra bữa tiệc yến hội...... Đông Anh theo ở phía sau, nhanh chóng nói với Tưởng Thiên Lỗi; “Tối hôm nay yến hội cung đình, cùng sở hữu ba mươi hai ghế VIP, mà các quốc gia vương tử cùng bạn tốt của tổng giám đốc Trang, bởi vì muốn một ít kỵ tránh, cho nên ngồi vào vị trí “Lưu hoa uyển”. Khách sạn chúng ta nghiêm mật bảo toàn cùng cách âm thi thố!” Tưởng Thiên Lỗi vừa bước nhanh đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa gật gật đầu, ngưng suy nghĩ một hồi, mới hỏi: “Tổng giám đốc Trang đâu!” “Lúc này, chắc hẳn là ngồi vào vị trí!” Đông Anh vừa cùng Tiêu Đồng tính toán một chút thời gian, mới cẩn thận nói. Tưởng Thiên Lỗi gật gật đầu, liền muốn cất bước đi vào thang máy ———— “Tổng giám đốc Tưởng!!!” Một trận tiếng kêu ngọt ngào thanh thúy, tức khắc truyền đến!! Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, mặt bộc lộ biểu tình nghi hoặc, chậm rãi xoay người, cùng Đông Anh cùng nhau tò mò nhìn về phía giữa đại sảnh huy hoàng xa hoa, nhanh chóng đi tới một cô gái nhỏ nhắn tóc dài mặc váy ngắn vàng nhạt kết hợp cùng áo sơ mi trắng, chân đi giày cao gót màu trắng, mặt cô bộc lộ biểu tình nặng nề thở một hơi, tay cầm camera giơ lên rất khoái trá tươi cười, nhanh chóng đi tới tựa như nhìn thấy lão bằng hữu... Tưởng Thiên Lỗi mắt một mị, ngưng nhìn cô gái trước mặt, dường như cảm thấy đã thấy qua ở đâu... Đông Anh đối với cô gái đó có ấn tượng, trực tiếp mềm giọng nói: “Chính là cô gái ngày đó... Thời gian chúng ta tổ chức yên hội cung đình, giúp anh ngăn chặn ký giả!” Cô gái không để cho Đông Anh nói hết lời, người đã nhanh chóng đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, nhìn về phía anh hết sức kích động vui cười nói; “Tổng giám đốc Tưởng!! Ngài không còn nhớ tôi sao? Tôi là ký giả của nhật báo XX! Ngày trước tôi đã nghĩ muốn qua thăm hỏi ngài, nhưng ngài vẫn không có rảnh!! Tôi ở chỗ này chờ ngài cực kỳ lâu!” Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt căng cứng, hai tròng mắt lóe ra tia sáng lợi hại, khẩu khí rõ ràng mang theo vài phần chất vấn nói: “Vẫn chờ tôi?” “Đúng! Vẫn chờ ngài! Tôi đã thủ tại chỗ này hơn nửa tháng!!” Cô gái nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kích động cười rộ lên nói: “Trời xanh a! Tối hôm nay rốt cuộc cũng để tôi đợi đến ngài!!” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt lại hiển lộ mấy phần kinh ngạc cùng không thể tin tưởng, trực tiếp nhìn về phía cô gái nghiêm túc không vui nói: “Cô thân phận là một ký giả xa lạ, ở nơi này của tôi ngây người hơn nửa tháng, mà nhân viên cùng bảo vệ khách sạn tôi cư nhiên đối với cô nhìn như không thấy?” Cô gái bộc lộ vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ đến Tưởng Thiên Lỗi sẽ nói như vậy, cô tức khắc khẩn trương lắc đầu, giải thích nói: “Không phải như những gì ngài nghĩ! Tôi mặc dù mỗi ngày đều đến, nhưng tôi không có ngồi vô ích, tôi cũng có gọi ly cà phê... Ăn... Ăn điểm tâm!!” Đông Anh nghe lời này, trên mặt cô cũng không khỏi bộc lộ biểu tình nghi hoặc, hơi thấp hạ mắt liễm, nhìn về phía cô bé này trước người treo chứng minh công tác ký giả của tòa soạn báo, đây tuy là không biết tên tòa soạn báo, nhưng khách sạn Á Châu tùy tiện một ly cà phê cùng điểm tâm, bao gồm phí phục vụ sang quý, đều hơn một nghìn... Cô ấy mỗi ngày đến ăn? Tưởng Thiên Lỗi có đồng dạng nghi hoặc, mặc dù không tin lời của cô, nhưng vẫn là nhanh chóng nói: “Tôi mặc kệ cô là ký giả tòa soạn báo, thế nhưng tôi luôn luôn không tiếp nhận phỏng vấn! Nếu như không có việc gì, mời cô trở về đi! Không nên tùy tiện đi lại ở khách sạn của tôi, buồn chán có thể viết một chút tin tình cảm lung tung!” Anh nói cho hết lời, liền trong nháy mắt xoay người muốn rời đi... Cô gái nhìn Tưởng Thiên Lỗi quyết tuyệt xoay người như vậy, cô tức khắc nắm máy ảnh, thật khẩn trương vòng qua thân thể anh, xông thẳng đến trước mặt của anh, mở to mắt, rất kích động cường liệt nói: “Tổng giám đốc Tưởng!! Tôi không phải cái loại ký giả đó vì chụp tin tình cảm mà tùy ý không quan tâm tới tâm tình của người khác! Tôi là một ký giả có lý tưởng có hoài bão, tôi chỉ nghĩ viết một ít báo tin tức xã hội chính diện! Nhất là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như ngài vậy, tư tưởng hành vi trên người mỗi, đều là tri thức kho báu tài phú, một chút chỉ điểm nhẹ nhàng của ngài, là có thể kinh ngạc rất nhiều người, dẫn dắt rất nhiều người!! Ngài là một trong số các mẫu người và điển phạm a! Cho nên tôi mới mỗi ngày thủ ở đây, chờ ngài!!” Đông Anh nghe lời này, tình không khỏi ngẩng đầu, bộc lộ trêu chọc tươi cười, nhìn về phía cô gái trước mặt, không nghĩ đến cô còn rất có thể nói...... Tưởng Thiên Lỗi lại bộc lộ biểu tình không kiên nhẫn, nhìn về phía cô gái trước mặt nói: “Cám ơn cô đã thưởng thức!! Thế nhưng trên cái thế giới này còn có vô số mẫu người và điển phạm, cô chậm rãi đi điều tra và phát hiện đi! Tôi không có thời gian hao tổn với cô, tránh ra!” “Tổng giám đốc Tưởng! Liền trò chuyện mấy câu thôi!” Cô gái cố chấp nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mặt cô không khỏi bộc lộ biểu tình sốt ruột, vươn tay nắm một góc ống tay áo của anh, cơ hồ muốn kéo lấy nhân gia khẩn trương nói; “Chúng ta hoàn toàn không cần mở một gian phòng, ăn một bữa cơm, uống một tách trà, ngài chỉ cần... Chỉ cần... Đứng trò chuyện mấy phút với tôi!! Tôi nhất định có thể đào móc lời để có ý nghĩa nhân sinh nhất với ngài!! Tin tôi!” Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt không thể tưởng tượng cúi đầu, hai mắt lộ ra tia sắc bén, nhìn về phía ỏ bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm chắc ống tay của mình, mặt trực tiếp bộc lộ biểu tình không vui, bực tức nói: “Cô còn muốn mở một gian phòng, ăn một bữa cơm, uống một tách trà? Nếu như tôi cự tuyệt cô, cô có phải hay không tựa như mỗi phim truyền hình, vì có thể phỏng vấn được người nào đó, đem mình biến thành con dơi, có lẽ chuột túi, phi tường đi vách tường xuất hiện ở trước mặt người kia!? Tôi cảnh cáo cô, bỏ tay ra! Tôi nhắc lại một lần, tôi không tiếp nhận bất luận phỏng vấn gì!! Hôm nay sẽ không, ngày mai sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!” Anh nói cho hết lời, liền lạnh lùng giận ngã bàn tay nhỏ bé ra!! Đông Anh nhìn cô bé này xác thực lỗ mãng, liền tức khắc gọi bảo vệ tới, vừa đối diện trước mặt cô gái, hơi nặng thanh nói: “Tiểu thư! Mời cô trở về đi! Không nên tùy tiện ở dưới tình huống không có hẹn trước, vô lễ đưa ra yêu cầu phỏng vấn như vậy! Nếu như lần sau cô còn như vậy, tôi sẽ đích thân gọi điện cho chủ biên tập tòa soạn báo của cô!” Mấy bảo vệ mặc đồng phục màu đen, nghe thấy chỉ thị, tức khắc nhanh chóng cất bước tiến lên, tả tả hữu hữu giáp công trước mặt cô gái, đem cô cường ngạnh lôi đi ra ngoài! Cô gái cứ bị người cường ngạnh lôi ra như vậy, cô nhưng vẫn là không buông tha không cam lòng, hướng về phía trước hơi cao giọng, khẩn trương gọi: “Tổng giám đốc Tưởng!! Ngài cho tôi một cơ hội thôi! Nói chính xác có khi hai chúng ta thật có duyên phận đấy!!” Một tiếng ồn ào lớn như thế, dẫn tới toàn bộ nhân viên tiếp tân trước đại sảnh sân khấu, đại sảnh phó lý, PA cùng nhân viên, nhao nhao kinh ngạc ngẩng đầu, rất tò mò nhìn về phía bên này... Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nặng nề thở một cái, nhíu mày tức giận nhìn nữ ký giả liền bị mấy bảo vệ vô tình ném vào trong mưa như vậy, tay cô còn nắm máy ảnh giá trị xa xỉ, liền thuận tiện nhìn Đông Anh tỉnh bơ nói: “Đem cho cô ấy cây dù đi, đáng tiếc máy ảnh kia...” Phốc! Một trận thật ôn nhu rất tiếu ý trêu chọc, theo trên bậc thang truyền đến. Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng cười kia, kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía giai nhân trên thang lầu xoay tròn, anh không khỏi sửng sốt. Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực, phiêu dật động lòng người hệt như tiên tử, tay ôn nhu nhẹ nâng làn váy, từng bước một ưu nhã dọc theo thang lầu xoay tròn đi xuống, một trận gió biển thổi thẳng tới, quấy nhiễu nổi lên tầng lụa tuyết mỏng, lộ ra đôi chân dài gợi cảm trắng nõn tiêu hồn... Khuôn mặt cô lộ ra ôn nhu tươi cười, đôi mắt mộng ảo động lòng người, thời khắc chiết xạ ra tia sáng hiểu biết ý người, môi nhẹ mím, hệt như thu nguyệt... Tưởng Thiên Lỗi liền như vậy lẳng lặng đứng ở dưới cầu thang, hai tròng mắt ôn nhu thật sâu đuổi theo cô gái trước mặt, trên mặt trầm mặc không khỏi bộộ dáng lộ bđộng tình... Đường Khả Hinh từng bước xuống lầu, mặt bộc lộ tươi cười ngọt ngào trêu chọc, cuối cùng cất bước đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, đầu tiên là có chút bất đắc dĩ nhìn về người phía trước mặt, học ngữ khí người nào đó, cố ý nhíu chặt mi tâm nói: “Nếu như tôi cự tuyệt cô, cô có phải hay không tình tiết mỗi bộ phim trong truyền hình liền giống như nhau, vì có thể phỏng vấn được tôi, đem mình biến thành con dơi, có lẽ chuột túi, phi tường đi vách tường xuất hiện ở trước mặt của tôi, lại không ngớt dùng các loại phương thức cầu tôi? Tôi cảnh cáo cô, tất cả những điều này cũng đừng có dùng!” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này đẹp đẽ này, lại thật sâu nhìn về phía bộ dáng khả ái của cô gái trước mặt, anh tình không khỏi cúi đầu cười. Đường Khả Hinh chính mình cũng nhịn không được nữa không khỏi cười rộ lên, nhìn nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Em nói... Tổng giám đốc Tưởng... Ngài có thể hay không quá vô tình? Đem nguời ta như vậy tâm ngoan văng ra, bảo người khác đem cho cây dù, chỉ là đau lòng máy ảnh của người ta? Cô ấy nếu biết, sẽ rất thương tâm a?” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Anh thụ quá kinh nghiệm giáo huấn, không thể tùy tiện đối với bất kỳ người nào mềm lòng, bởi vì lăn qua lăn lại đến phía sau, người ta liền báo cảnh sát bắt anh a...” Anh ý chỉ chuyện ba năm trước đây. Đường Khả Hinh lập tức nói không nên lời, mặt bộc lộ biểu tình xấu hổ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, Đông Anh đã đứng ở một bên nhịn không được cúi đầu cười, chính cô cũng chỉ hảo bật cười nói; “Đều đã là chuyện năm xưa, còn nhớ a? Cô thế nào càng lúc càng giống Trang Hạo Nhiên! Quả nhiên là huyết mạch tương liên a!” Tưởng Thiên Lỗi nhắc tới Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt nhanh chóng lưu chuyển một chút, mới nhịn không được cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, làm bộ mấy phần kinh ngạc tự hỏi, nói: “Đúng rồi, nhắc tới Hạo Nhiên, anh thật là có chuyện muốn thỉnh giáo em, em và nó rõ ràng đã ước định chung thân, còn đang trước mặt mọi người, nhảy chi vũ thế kỷ, thế nào hôm nay ở ngày vui nó trở Hoàn Cầu, anh lại thấy em ôm gối, vẻ mặt xám xịt biểu tình thất lạc, đi ra phòng tổng thống?” Đường Khả Hinh sắc mặt đột nhiên biến, thật khẩn trương sâu ngưng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Này! Anh làm sao biết chuyện này??” Tưởng Thiên Lỗi cố ý một bộ biểu tình ngạc nhiên hỏi, trêu chọc nhìn nói với Đường Khả Hinh: “Anh thế nào không biết? Người địa cầu đều biết!” Đường Khả Hinh mặt trong nháy mắt đỏ lên, hóa đá tại chỗ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]