Tiểu Nhu nghe giọng nói như vậy, liền có chút căng thẳng ngây ngốc nhìn ra phía ngoài!
Trương Thục Dao cũng đã tràn đầy khí thế đi vào phòng bệnh, rồi hung ác liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, liền mới đi về phía Lãnh Mặc Hàn, nhìn dáng vẻ anh sắc mặt tái nhợt, không nhịn được tức giận oán trách, khom người xuống, kéo chăn cho anh, mới nói: "Nhìn anh xem! Vì cứu bạn bè, ngay cả mạng cũng không cần!! Không sao, nếu như anh gặp chuyện không may, tôi chịu trách nhiệm! Dù sao tôi sống là người của anh, chết là quỷ của anh!"
Tiểu Nhu trợn to mắt, đứng ở một bên, không dám nhúc nhích.
Lãnh Mặc Hàn có chút cố kỵ nhìn Tiểu Nhu một cái, mới cảm giác bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thục Dao, cau mày cười khổ nói: "Cô ngày ngày cũng làm chuyện ác như vậy, không sợ gặp chuyện không may à?"
"Dù sao tôi chính là người của anh!" Trương Thục Dao trực tiếp bá đạo ngồi xuống kế bên Lãnh Mặc Hàn, thậm chí đưa hai tay ra muốn ôm anh nói: "Coi như anh không có tay, không có chân, tôi cũng muốn!"
"Quạ đen!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp lấy thân phận của chủ nhà, nhanh chóng cất bước đi vào phòng bệnh, mang theo vài phần trách móc nhìn Trương Thục Dao, tức giận nói: "Miệng cô khô sạch một chút không được sao! Anh ấy thiếu chút nữa không có tay trái đấy!"
"Nói đúng là! Anh ấy gặp chuyện không may, ai đánh nhau cho chúng ta chứ!!" Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, còn có Lâm Sở Nhai rối rít nở nụ cười đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274960/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.