Văn phòng tổng giám đốc! !
Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi mà đứng lên, sắc mặt hơi lộ ra chút tiều tụy, ho khan, hai con ngươi mãnh liệt bắn ra ánh sáng, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ và Đông Anh, lặp lại câu nói mình vừa mới nghe được, nhanh chóng nói : “Các ngươi nói cái gì hả! ? Các ngươi nói, Như Mạt được cứu đi? Thậm chí giết tất cả vệ sĩ của tôi?”
Thẩm Quân Dụ đứng ở một bên, sắc mặt nặng nề mà nhìn về phía anh, gật đầu nói; “Phải! Chuyện này, quả thật là chúng ta sơ sót, thật không ngờ sẽ có người sử dụng quy mô lớn như vậy đi cứu cô ta! Nghe nói tình huống lúc đó, có không ít người đã mai phục ở trước nhà thờ và các cao ốc, thậm chí sử dụng đến vũ khí tàn nhẫn như vậy,, trong đó còn có ảnh hưởng gây thiệt hại đến xe ta-xi hơn mười hành khách! Lưng và thậm chí cả mặt cũng bị thương rất nghiêm trọng!”
Trong nháy mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, hai tay nắm chặt quả đấm đến khanh khách rung động, nhớ tới gương mặt bình thường luôn dịu dàng của Như Mạt, thật không ngờ cô ta lại ngoan độc như vậy, rồi nói ra nghi vấn của mình, nói : “Cái này kì quái! Mặc dù Như Mạt có liên quan đến tập đoàn sát thủ kia, thế nhưng cô ta gặp chuyện không may, lại sử dụng quy mô lớn như thế tới cứu cô ta, thậm chí không sợ cảnh sát trong thành phố, thậm chí coi rẻ cảnh vệ, chuyện này là sao?”
Trần Tuấn Nam ngồi ở phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274786/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.