“Vù! ! Vù! !” Tô Lạc Hoành không ngừng đối với cái mặt gương trong phòng bệnh, vươn hai ngón tay, để ở trên khuôn mặt, làm bộ thần bí, vèo một tiếng, làm bộ là người có võ công cao cường, mở to mắt nhìn về phía chính mình trong gương kia, vầng trán cao cao, rốt cuộc tuệ căn ở nơi nào? Anh có chút không dám tin tưởng, lại nhíu mày, híp mắt, nhìn trán của mình, rốt cuộc là có tuệ căn hay không! !
Nhìn thế nào cũng chỉ thấy “ suất”, nhìn thế nào cũng.... Không thấy tuệ căn đâu! !
Tiêu Đồng mang một ly bích loa xuân đến, liếc bộ dáng kia của Tô Lạc Hoành, chậc chậc cười một tiếng, vẻ mặt tươi cười, đi về phía bác Phúc, mời ông ấy uống trà.
Bác Phúc tiếp nhận ly bích loa xuân kia, vừa uống vừa nghe Tô Thụy Kỳ nói tiếp bệnh tình của Uyển Thanh, còn có bác sĩ ở Mỹ sẽ tiếp nhận ca gãy xương này, Bác Dịch cũng đưa ra ý kiến của mình, nói qua về việc châm cứu, để kích thích tổ chức thần kinh trung ương của cô, anh chỉ uống một hớp trà, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì...
Hàn Văn Kiệt luôn luôn so với bất kỳ ai cũng bình tĩnh hơn, nhìn dáng vẻ của bác Phúc như vậy, liền không nói gì, chỉ là yên tĩnh chờ đợi .
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, có vẻ nóng nảy, bức thiết nhìn về phía bác Phúc.
Bác Phúc ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, thanh âm thô ráp, không chút nào khoe khoang, trực tiếp nói: “Kích thích thần kinh, kỳ thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274782/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.