Một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm dừng trước đài phun nước bệnh viện, Hàn Văn Kiệt mặc T-shirt cổ chữ V trắng, quần thường đen, tay cầm khóa xe đen, nhét vào trong túi quần mình, theo thói quen đeo mắt kính, nét mặt lãnh đạm, cất bước đi vào đại sảnh bệnh viện.
“Tôi, chúng tôi muốn tìm Lãnh phó tổng của khách sạn Á Châu! !”
Một giọng nói vô cùng trong trẻo, từ đại sảnh vang lên.
Hàn Văn Kiệt nghe giọng nói này, nghe đến người mà người kia muốn tìm, kìm lòng không được dừng bước lại, đứng giữa đại sảnh, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước có một cô gái, mặc sơ mi ca rô trắng xanh ngắn tay, quần đùi đen, mái tóc dài xỏa bên vai, mang một đôi ủng ngắn đen cá tính, cầm trong tay một cái mũ nồi, ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía nhân viên phục vụ đại sảnh bệnh viện, lại khẳng định nói: “Anh ấy nhất định sẽ gặp chúng tôi! !”
Một lão đầu gần 90 tuổi, ánh mắt vẫn lấp lánh có thần đứng tại chỗ, mang theo chút cảm giác như một thầy lang vùng thôn quê, xách theo hòm thuốc, mu bàn tay gân xanh nổi lên, run run rẩy rẩy .
Hàn Văn Kiệt nhìn một màn này, không khỏi cười rộ lên.
“Tiểu thư! !” Nhân viên y tế, mặc trang phục y tá, thập phần bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, nói: “Tôi thực sự rất xin lỗi, bệnh nhân cô muốn tìm, là bệnh nhân quan trọng trong phòng VIP của bệnh viện chúng tôi! Cho nên nếu như muốn gặp, phải hẹn trước! Không thể tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274780/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.