Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng dọc theo phía sau vườn hoa khách sạn Á Châu, chạy về phía khu biệt thự phòng tổng thống.
Ân Nguyệt Dung nhất thời vô cùng kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt bộc lộ sự cảm động mỉm cười, cầm đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô nói: "Con nhanh như vậy, đã bắt đầu nhớ cha đứa bé rồi sao?"
"... ..." Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía trước, trên trán mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, nói không nên lời.
"Khả Hinh? Con làm sao vậy? Có phải là có điều gì không được thoải mái hay không? Hay cảm thấy buồn nôn?" Ân Nguyệt Dung tự mình nói xong, lại tự mình kích động cười rộ lên, nhẹ tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của cô nói: "Đứa bé này! Thật sự là quá bướng bỉnh ! Hệt như cha nó vậy!"
Một trận da gà, chợt dựng lên.
Đường Khả Hinh thực sự không nói gì nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, thoát khỏi cái ôm của bà, vẻ mặt cầu xin, thong thả mà vô lực nói: "Trang phu nhân..."
"Hả?" Ân Nguyệt Dung vẫn vô cùng ngây thơ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn về phía cô, đáp nhẹ một tiếng: "Con muốn nói cái gì?"
"Cháu... Cháu... Không có mang thai... Cháu... Cháu và anh ấy..." Đường Khả Hinh phát hiện mình thực sự muốn cắn chết cái tên Trang Hạo Nhiên kia.
"Thân ái, hãy tin thế giới này không thiếu những điều kì lạ!" Ân Nguyệt Dung tức khắc mỉm cười, tin tưởng vào duyên phận xúc động nói: "Mẹ lúc đó cũng giống như con vậy, thời gian mang thai Ngải Lâm, cùng với cha nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274644/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.