Mưa to gió lớn vẫn điên cuồn trút xuống... Tiếng sấm từng đợt từng đợt nổ vang khắp trời! Lãnh Mặc Hàn một thân một mình toàn thân ướt đẫm chờ dưới chân núi, mặc kệ mưa gió điên cuồng đập vào người mình, đôi mắt vẫn nóng cháy nhìn về phía xa ngọn đồi cao vút, không chờ nổi nữa , lập tức cất bước muốn đi về phía trước, lại nhìn thấy giữa trời mưa trắng xóa, cảm giác có một bóng người màu trắng giữa những cây cỏ đang di chuyển, anh lập tức dừng bước chân, bình tĩnh chăm chú nhìn! Quả nhiên thấy Tiểu Nhu, dáng người nhỏ bé, quỳ gối trong một cái hang nhỏ nào đó, hệt như một con thỏ nhỏ đáng yêu bò ra, anh nhìn thấy cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật nhanh cất bước đi tới, đạp qua những chỗ trùng trên con đường núi gập ghềnh, đi tới, kêu to: "Tiểu Nhu! !" Toàn thân Tiểu Nhu đều dính đầy tro bụi bùn lầy, tóc xõa xuống vai, áo sơ mi cũng dính sát vào làn da trắng nõn của cô, bên trái khuôn mặt dường như có một đường vệt máu, cằm cũng bị sứt mẻ, nước mưa róc rách dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn trượt xuống, đôi mắt ướt đẫm, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn phía xa, cô khó hiểu hả một tiếng, kêu lên: "Anh sao lại ở chỗ này? Không phải đi tìm ong mật sao?" "Tìm được rồi!" Lãnh Mặc Hàn bước nhanh giữa trời mưa ẩm ướt đi tới trước mặt Tiểu Nhu, trong nháy mắt cởi âu phục màu đen của mình ra, không nhìn thấy áo sơ mi trước ngực cô ướt đẫm đã dính sát vào da thịt, như ẩn như hiện, anh chỉ khẩn trương khoác âu phục cho cô, có nhiều lời muốn nói, lại nói không nên lời! ! Tiểu Nhu hỗn loạn ngẩng đầu, nhìn nét mặt Lãnh Mặc Hàn, biết anh đang lo lắng, lập tức nở nụ cười ngây thơ đơn thuần, nói: "Anh có phải đang lo lắng hay không? Đừng lo lắng! ! Lúc còn nhỏ tôi thường chạy lên núi chơi, không sao đâu!" Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, nhìn cô khẩn trương nói: "Cô không nghĩ tới, mưa gió bão bùng lớn như vậy, lên núi sẽ gặp nguy hiểm sao? Còn không cho tôi đi cùng cô !" "Sẽ không sao! Anh đi lên mới có thể gặp nguy hiểm! Nếu như tôi cứu được Khả Hinh, anh lại xảy ra chuyện, vậy tôi không phải là phạm tội lớn rồi sao. Không sao đâu!" Tiểu Nhu vô cùng sảng khoái và đáng yêu nói xong, lại nhớ ra gì đó, lập tức đưa tay vào trong áo sơ mi mình, mò vào trong ngực! Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, không nhìn! Tiểu Nhu cầm lấy một cành linh châu thảo, mắt to sáng ngời nói: “Anh xem! ! ! Tìm được rồi! !" Lãnh Mặc Hàn nhìn cành linh châu thảo với những quả xanh kia, được đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Nhu cầm lấy, anh lại nặng nề thở dốc một hơi, kích động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lương thiện của Tiểu Nhu, đôi mắt to tròn lấp lánh như những vì sao, mắt trái bị một vết xước, đang chảy máu, anh lập tức muốn vươn tay, chạm nhẹ vào miệng vết thương của cô... "Đi thôi!" Tiểu Nhu không nói hai lời, liền cầm lấy tay áo sơ mi của anh đi về phía trước, ngốc nghếch đáng yêu nói: "Anh không cần lo lắng cho Khả Hinh, cô ấy nhất định sẽ tốt hơn thôi! Thảo dược của chúng tôi, rất linh nghiệm đấy! Đây chính là sau núi của vương mẫu nương nương!" Lãnh Mặc Hàn thoáng cái cầm ngược lại tay cô, nghe được câu chuyện trong lời nói của cô, chăm chú nhìn cô. Đôi mắt Tiểu Nhu sáng ngời, đứng trong mưa nhìn về phía anh. "Cái gì mà lo lắng cho Khả Hinh?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn cô. Tiểu Nhu cười hì hì nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giống như phát hiện được một chuyện thần bí gì đó, vui vẻ nói: "Tôi từng thấy anh len lén nhìn Khả Hinh, giống như anh rể hay nhìn chị gái tôi vậy!" Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn cô. Tiểu Nhu lập tức tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, có chút sợ hãi đứng trong mưa gió, nhìn anh. "Đi thôi..." Lãnh Mặc Hàn đột nhiên không biết nên nói gì, vươn tay đẩy mạnh đầu cô một cái, mới bước nhanh về phía trước. "Tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh yên tâm! Xin lỗi, tôi không nên nói ra..." Tiểu Nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn có chút khổ sở cúi đầu, cầm chặt linh châu thảo trong tay, đáng thương đứng ở tại chỗ. Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn cô một cái, mới nhanh chóng nói: "Tôi không cảm thấy đó là một bí mật không thể cho ai biết.” "A?" Tiểu Nhu khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh. "Đi thôi!" Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, thoáng cái nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nửa muốn ôm cô đi về phía trước, không còn nói gì nữa. Tiểu Nhu cũng ngây ngốc đáng yêu theo sát anh đi về phía trước. "Cô... Cô vừa mới nói... Muốn trước khi chết, làm một chuyện có ý nghĩa?" Lãnh Mặc Hàn quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhu, đứng trong mưa đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Là chuyện gì?" Ánh mắt Tiểu Nhu sáng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn cười rộ lên, hệt như tìm được một tri kỷ, nói: "Lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi, chính là có thật nhiều thật nhiều các giống khoai tây!" "... ..." Lãnh Mặc Hàn nói không nên lời nhìn cô, lại nở nụ cười. *** Mưa lớn, vẫn tiếp tục ở thế giới này rơi tí tách xuống đất. Phòng Tổng thống. Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mưa rơi róc rách. Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần thường trắng, ống tay áo xắn lên, đứng trên lan can lầu hai, nhìn cảnh mưa trước cửa sổ sát đất, đôi mắt ngưng đọng lại rồi lại lưu chuyển, tự hỏi ngày đó mình cùng Tưởng Thiên Lỗi tranh chấp, anh đã vung hoa hồng trong tay, Đường Khả Hinh dường như bị đam vào lúc đó, anh lập tức nhanh nhẹn cầm di động lên, nhấn số Lâm Sở Nhai, nghe đổ chuông đầu bên kia vang lên, vẫn tiếp tục suy nghĩ chuyện này! "Thế nào rồi?" Lâm Sở Nhai cùng bọn Tào Anh Kiệt nghe chuyện của Đường Khả Hinh, nhanh chóng gấp rút chạy tới. "Lập tức điều tra nhà họ Tưởng cho tôi!" Trang Hạo Nhiên cấp tốc căn dặn. "Nhà họ Tưởng?" Lâm Sở Nhai dừng bước chân, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?" Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lưu chuyển, nặng nề thở dài mội cái mới nói: "Tạm thời không biết nói thế nào, cậu nhanh chóng điều tra một chút về nhà họ Tưởng! Đem từng người hầu, quản gia, tài xế, tất cả đều điều tra một lượt! Càng nhanh càng tốt!" "Được!" Lâm Sở Nhai gật đầu. "Chuyện này, không thể bứt dây động rừng! ! Còn nữa, thuận tiện điều tra một chút về tình hình nhà họ Tần! ! Lần trước sau khi Tần Vĩ Nghiệp bị Thiên Lỗi trả thù, bị mất chức thị trưởng, nhưng vẫn không có tin tức gì của hắn." Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng căn dặn. "Được . Tôi lập tức cử người bắt tay vào điều tra ngay!" Lâm Sở Nhai cúp điện thoại. Trang Hạo Nhiên cầm di động, lại bình tĩnh chăm chú nghĩ về những tai nạn xảy ra trong khoảng thời gian này, lại khẽ cầm di động, xoay tròn giữa các ngón tay, vào lúc này, lại nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn, không biết anh và Tiểu Nhu đã lấy được cây cỏ kia chưa, lập tức bấm điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, lại phát hiện di động đang rung lên, đôi mắt anh sáng ngời nhìn vào, là điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, tim anh đột nhiên hăm hở, nhấn nút nhận cuộc gọi, ngừng thở nhanh chóng trả lời: "A lô?" "Đã lấy được cỏ, ong mật cũng đã bắt được, đã báo với Bác Dịch và bác sĩ Tô, chúng tôi đang nhanh chóng trở về!" Lãnh Mặc Hàn cầm chặt tay lái, đạp chân ga vọt lên 200km/h, đeo tai nghe bluetooth nói. "Cám ơn cậu!" Trang Hạo Nhiên nặng nề thở hổn hển một hơi, lập tức đặt điện thoại xuống, nghĩ Khả Hinh được cứu rồi, anh đột nhiên cười, cầm chặt lan can, đôi mắt đột nhiên xúc động có chút ẩm ướt, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cảm tạ thượng đế, nhưng hôm nay xin được cảm tạ thượng đế! ! Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm, chợt ngưng lại, cửa cách một tiếng nhẹ mở ra... Đường Khả Hinh mặc chiếc váy ngủ tơ tằm trắng tuyết, mái tóc hơi ẩm ướt, dựa vào cạnh cửa, giống như chú thỏ con yếu ớt đang đứng, có chút xấu hổ... Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp như vậy, cô đột nhiên sửng sốt. Đường Khả Hinh ngại ngùng không biết nói gì, đôi mắt mơ màng, nhìn về phía chiếc áo ngủ tơ tằm đặt trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay nhẹ lướt qua bờ vai trắng nõn, bầu ngực hơi lộ ra... "... ..." Nét mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vài phần ẩn ý tươi cười, nhìn cô. Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, muốn đi qua lấy áo ngủ, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Trang Hạo Nhiên cười, cất bước bước qua, đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô một lúc, trong nháy mắt mới khom người vươn hai tay, ôm lấy toàn bộ thân thể mềm mại của cô... Mặt Đường Khả Hinh bỗng chốc lại đỏ bừng, không kìm được cũng vươn hai tay, vòng quanh cổ anh, đôi mắt ngấn lệ, nhìn anh. "Vừa rồi Mặc Hàn gọi điện thoại tới, nói đã tìm được thuốc rồi!" Trang Hạo Nhiên thoải mái cười, vừa nhìn cô, vừa ôm lấy cô đi đến bên giường. Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng cảm kích cười, những vẫn có chút không dám tin hỏi: "Thật vậy sao?" "Ừ..." Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi về phía giường, thật cẩn thận đem cô đặt trên chiếc giường trắng muốt, nhẹ nhàng cúi xuống áp sát người cô, cùng cô mặt đối mặt nhìn nhau... Đường Khả Hinh cũng không kìm lòng được ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh phiếm hồng nhìn anh. Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, vì vừa mới tắm qua nên toàn thân tỏa ra mùi hương thơm mát, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hết sức đáng yêu động lòng người, anh đột nhiên cười, xúc động giọng khàn khàn nói: "Thật muốn che kín ánh mắt của em..." "Vì sao?" Đường Khả Hinh khó hiểu nhìn anh, mềm giọng hỏi. "Muốn hôn em..." Anh nói xong, liền có chút ngượng ngùng cúi đầu, vì biết cô đang bệnh. Đường Khả Hinh cũng nhịn cười không được, cúi xuống, có chút xấu hổ. Trang Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn cô một cái, mới nhích thân thể lại gần hơn, dùng chiếc mũi anh tuấn của mình, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nho nhỏ của cô, một tay nhẹ nắm bả vai cô, cọ cọ, vô cùng khát vọng nói: "Vừa rồi Bác Dịch gọi điện thoại đến cảnh cáo anh, nói cơ thể em hiện tại không tốt, sau khi tắm nước thảo dược xong, tuyệt đối không thể chạm vào em..." Đôi mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, hiểu rõ những lời anh nói, nghĩ nghĩ, lại chậm rãi vươn tay, vòng quanh cổ anh, nhướn người về phía trước đặt lên môi anh một nụ hôn. Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, hai tay chống trên giường bên cạnh người cô, đem cả người cô vây quanh, mới có chút kích động nói: "Hôm nay em... Đã là lần thứ hai chủ động ... Em cứ chủ động một lần, anh liền muốn hôn em." Đường Khả Hinh nghe những lời này, mặt lại đỏ bừng, nhưng vẫn ôm cổ anh, hôn lên môi anh. Trang Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên cười, nói câu thật bướng bỉnh, cánh tay to lớn cũng đã vươn ra, lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, cúi xuống môi cô mạnh mẽ hôn, lại cuồng nhiệt đưa đầu lưỡi ra, cùng đầu lưỡi có chút e thẹn ngọt ngào của cô quấn quýt cùng một chỗ, tay cách chiếc váy ngủ tơ tằm của cô, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, hông cô, cảm thấy cô có chút lạnh, liền kéo chăn, đắp lên trên người, mạnh mẽ nóng bỏng ôm nhau... Chiếc giường có chút rung động, giống như những âm thanh ngọt ngào. Lúc này, chuông cửa nhất thời vang lên! ! Hai người nghe tiếng chuông này, cùng dừng lại, lại nhìn nhau... Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, vẫn không muốn buông lại thâm tình hôn lên trán, mắt, mũi, dái tai và cuối cùng là bả vai bóng loáng của cô, phát ra âm thanh thật sâu sắc... Đường Khả Hinh mềm mại như mây, đón nhận nụ hôn thâm tình ấy, tim đập liên hồi. Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ hai người đàn ông, đứng ngoài cửa, hết sức lo lắng lại muốn nhấn chuông cửa, bất chợt cửa đinh một tiếng, mở ra. Tô Thụy Kỳ khẩn trương lao vào, Bác Dịch nhanh chóng mang theo sách y học, đi lên cầu thang, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ôm lấy Đường Khả Hinh đang mặc áo ngủ vào lòng, tựa vào trước giường, hai tay ôm chặt thân thể mềm mại của cô, ngón tay nhẹ vuốt ve mái tóc cô, vô cùng dịu dàng và yêu thương... Anh chợt đứng lại bên giường, nhìn về phía bọn họ, đột nhiên sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Khả Hinh dịu dàng dựa vào lòng một người đàn ông như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]