Đường Khả Hinh vẫn nhìn anh, nói không nên lời.
Trang Hạo Nhiên nhíu mày cúi đầu, trong khoảng cách thật gần nhìn cô, xúc động dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn thấy anh kỳ quái lắm sao?"
"... ... ..." Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, nhìn anh có chút cấp thiết hỏi: "Anh… Anh sao có thể đến đây?"
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười, đứng dậy, nhìn cô nói: "Em đem dương cầm nhấn tới nhấn lui tạo ra thứ âm thanh lớn như vậy, anh có thể không đến sao?"
Đường Khả Hinh vào giờ phút này, hoàn toàn không thể nào diễn tả được tâm trạng trong lòng mình, chỉ đành gấp gáp nhìn anh, rất sợ anh trong nháy mắt sẽ đi mất, sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa.
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ cúi đầu nhìn về phía cô, vẫn vẻ mặt nhàn nhạt ấy hỏi: "Có chuyện gì không? Vẻ mặt như vậy..."
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu trong bóng tối, len lén lau đi nước mắt, hít hít cái mũi đỏ bừng, cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh trở lại, nặng nề thở hổn hển...
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới cất bước tiến lên, đi tới bên cạnh cô, cởi âu phục màu trắng, ném sang một bên, mới ngồi bên người Đường Khả Hinh, cúi đầu xắn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, nói: "Nói đi, muốn nghe bài hát
nào? Lúc vừa bước vào đại sảnh, em vẫn còn bình thường, nghe thấy bài “Clementine”, có phải là muốn nghe hay không?"
Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhẹ chớp đôi mắt, cảm xúc dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274561/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.