“Anh đang ăn gì vậy?” Hiện tại khứu giác của Đường Khả Hinh đã khôi phục rất tốt, ngửi thấy mùi vị cay cay, mới nhớ ra buổi trưa mình chưa ăn cơm, liền nuốt nước bọt một cái, hỏi.
Tưởng Văn Phong nét mặt vẫn không thay đổi , vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa tiếp tục lấy ra sợi mì từ một túi lớn trong suốt, cho vào miệng nhai, thấy ngón tay dính đầy dầu ớt, anh còn mút mút ngón tay trước mặt cô, đem toàn bộ hương vị mút vào trong…
Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh nói: “ Anh xác định là ngón tay mình sạch sẽ sao?”
"Tay tôi vừa mới rửa..." Tưởng Văn Phong không để ý cô, đi đến chiếc ghế riêng bên cạnh, ngồi xuống, lại cầm túi sợi mì kia, nhìn những đóa hoa tương tư xinh đẹp phía trước, vừa ăn, vừa nói: "Khóc cái gì?"
Đường Khả Hinh không để ý anh, mệt mỏi đi tới chiếc ghế khác ngồi xuống, cúi đầu không lên tiếng.
Tưởng Văn Phong đưa túi sợi mì trong tay ra nói: "Có muốn ăn chút không?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh một cái, mới liếc túi sợi mì, thực sự nhìn rất ngon, mình thật sự rất rất đói … Cô cố gắng nuốt một ngụm nước bọt ….
Tưởng Văn Phong nhìn cô một cái, cuối cùng với tay lấy túi sợi mì đưa cho cô nói: “Ăn đi."
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được, chua cay là mùi vị cô yêu thích nhất, nhanh chóng cầm lấy một sợi mì nhỏ nhỏ dài dài, cho vào miệng nhai, liền cảm thấy mùi vị rất ngon, ánh mắt cô sáng ngời, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274553/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.