Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời phản chiếu, mang theo màu sắc rất lộng lẫy, chiếu tới chậu hoa Phong Tín Tử nở trắng như tuyết.
Hôm nay Đường Khả Hinh mặc áo màu trắng, cổ lá sen, tay dài rộng rãi, váy ngắn màu hồng bó sát người, mang giày cao gót hơn mười cm, lộ ra đôi chân dài gợi cảm, chậm rãi đi tới chậu Phong Tín Tử, hai mắt lóe lên ánh sáng như viên kim cương, nhìn Phong Tín Tử trắng tinh, đón gió nhẹ, cánh hoa nhẹ nhàng lay động, tỏa ra mùi thơm, cô chậm rãi nở nụ cười, mặc dù trong lòng đè nén tình cảm sâu đậm, lộ ra một chút bi thương. . . . . . Hôm nay tóc dài chạm vai, dùng băng đô màu trắng cố định, giống như một đóa sen đỏ giữa hồ. . . .
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ mới đi vào, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo gợi cảm và trong sáng hiếm thấy, cả người trang điểm tươi mát xinh đẹp, cô nhất thời sửng sốt.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, mỉm cười nhìn Nhã Tuệ, dịu dàng nói: “Thức rồi?”
“À. . . . . .” Nhã Tuệ thật sự ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh ăn mặc như vậy, mình cũng không nhịn được bật cười: “Oa, hôm nay Khả Hinh thật đẹp. . . . . .”
Đường Khả Hinh khẽ chuyển mắt, mỉm cười không lên tiếng, chỉ dịu dàng nhìn chậu Phong Tín Tử.
“Đêm qua đột nhiên trở về, tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì!” Nhã Tuệ cũng đi tới cười nói.
“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274546/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.