“Quá khách sáo, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên đang cầm chè, tựa vào bàn bên cạnh sân khấu, nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười nói: “Bây giờ em là công thần Hoàn Cầu chúng ta, bỏ công đóng góp, làm việc tăng ca, đương nhiên là phải tôn trọng em rồi.”
“Không cần khách sáo, đây là việc em phải làm.” Đường Khả Hinh lại khom người xuống, lạnh lùng muốn ôm cành hoa hồng trên đất.
Trang Hạo Nhiên lập tức để chén chè xuống, tay nắm nhẹ cánh tay mềm mại của cô, ngón cái trượt nhẹ trên làn da tuyết trắng, nở nụ cười nói: “Cẩn thận, cành hồng này rất nhiều gai, em ăn đi, anh nhặt cho em.”
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, nhìn Trang Hạo Nhiên đã khom người xuống, ôm toàn bộ cành hoa hồng còn lại trên mặt đất bỏ vào trong thùng, cổ tay còn vết thương bị cây gai táo đâm ngày hôm qua, cô lạnh lùng xoay người, nói: “Anh từ từ dọn dẹp, em đi sang bên kia.…”
Người cô nói xong, ngay lập tức xoay người đi khỏi.
“Này, này! Đi đâu vậy? Chè anh cũng bưng tới rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm cánh tay của cô, cười nói: “Tới đây, anh mời em ăn.”
“Không cần. Anh đối với mỗi thư ký cũng tốt như vậy sẽ rất mệt!” Đường Khả Hinh nói xong, muốn hất tay của anh ra.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Lời này có ý gì!”
“Không có ý gì!” Đường Khả Hinh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274537/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.