Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp ôm Đường Khả Hinh đi ra thang máy, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của các đồng nghiệp, rất tự nhiên tao nhã đi về phía phòng làm việc.
Đồng nghiệp Bộ phận hành chính đều kinh ngạc ngồi tại chỗ ngắm nhìn sang.
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng ôm cổ Trang Hạo Nhiên, thật gấp gáp nói: “Tổng Giám đốc, anh thả em xuống ! Anh làm như vậy, bọn họ sẽ nghĩ sao về em?”
Trang Hạo Nhiên vừa đi, vừa nhìn cô mỉm cười, âm thanh dịu dàng nói: “Nghĩ em như thế nào? Không phải em bị đau chân sao? Hay bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ ôm Đường Khả Hinh đi tới bên cửa phòng làm việc, dùng thân thể đẩy cửa ra, lập tức đóng chặt.
“Oa! ! Có nên . . . . . đóng cửa như vậy hay không?” Có mấy đồng nghiệp lập tức tụ chung một chỗ, kinh ngạc nói khẽ: “Thật sự ở chung một chỗ à?”
Trưởng phòng hành chính cau mày, cũng đang suy nghĩ chuyện này, giống như đang nghiên cứu chuyện gì nói: “Nhưng Tổng Giám đốc chúng ta vẫn luôn rất thương thư ký Đường mà.”
“Cho nên bọn họ vẫn luôn có hy vọng!”
“Nhưng không phải thư ký Đường có tin đồn với Tổng Giám đốc Tưởng sao?” Có một thư ký trẻ mới tới cũng tiến lên, ngạc nhiên nói.
“Tổng Giám đốc cũng từng có tin đồn với tôi !” Có giọng nói từ phía sau truyền đến.
Mấy người đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274517/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.