Thang máy trong suốt không ngừng chạy lên trên! !
Đường Khả Hinh an phận ôm tài liệu, đứng ở bên trong thang máy, không lên tiếng.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, đứng ở một bên, cố ý nhìn bức tường bên ngoài trong suốt, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên một cái, vẫn không thể tin được mình mới vừa thấy, lại sửng sốt quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên nụ cười, khẽ cúi xuống.
Trang Hạo Nhiên muốn nói với cô một câu, lại có chút lúng túng và mất mặt quay đầu đi, tiếp tục không lên tiếng.
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Bọn người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở từ một thang máy khác bước ra ngoài trước, nôn nóng ồn ào muốn xông vào thang máy, chuẩn bị quỳ xuống tôn sùng Đường Khả Hinh, dáng vẻ bọn cầm thú hưng phấn, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy rất ghê tởm, muốn nhấc chân đạp bọn họ, kêu to: “Làm gì vậy?”
“Ôi! ! Tiểu Đường của tôi, Tiểu Đường của tôi! !” Tô Lạc Hoành liều chết muốn chui vào, cực kì hưng phấn gọi Đường Khả Hinh: “Mau đi theo anh đi! ! Anh dẫn em đi thi đấu, để cho em nổi tiếng hàng đầu! ! Còn học rượu đỏ làm gì! ! Tương lai anh sẽ để cho em có cuộc sống tốt đẹp! !”
Lâm Sở Nhai cũng cứng rắn chui vào cười ha ha ha nói với Đường Khả Hinh: “Lúc tôi còn sống, có thể để cho tôi tận mắt nhìn thấy 147 điểm max ! ! Trời ạ! ! Là Khả Hinh của tôi đánh! Trời ạ, trong thân thể của cô rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274514/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.