Đại sảnh khách sạn Á Châu.
Đường Khả Hinh mặc chiếc áo màu xanh nhạt không có tay, quần ống lửng màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu trắng, ôm tài liệu đi xuống chiếc Mercedes màu đen, Vitas nghĩ tới mấy ngày nay học trò có thể rất vất vả, liền để cho cô được đi xe chuyên dụng của mình ba ngày. . . . . . Cô im lặng đứng ở trước thảm đỏ khách sạn, nhìn khách náo nhiệt đi đến đại sảnh không dứt, nghĩ tới đã mười ngày mình không có tới Khách sạn Á Châu, vẫn không có tin tức của Trang Hạo Nhiên, cũng bởi vì bị Thầy giáo quản lý chặt, cũng không có đi thăm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
“Khả Hinh! ?” Lúc này Trần Mạn Hồng từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh, vui mừng cười nói: “Lúc này, sao cô có thời gian tới đây? Thật lâu cũng không có gặp cô, Nhã Tuệ nói cô bị Thầy giáo giam lại thật lâu, xem ra tinh thần thoải mái hả !”
Đường Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng, cũng cười rộ lên nói: “Đúng vậy, bị Thầy giáo giam, có thể nói do thời gian trước tôi không ngoan thôi. Tôi mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ Thầy giáo giao cho tôi, không biết nên làm sao đây.”
“Nhiệm vụ gì vậy?” Trần Mạn Hồng tò mò nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
“Thầy giáo muốn tôi phụ trách tiệc thưởng thức rượu đỏ lần này!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức lộ ra khó khăn, nói.
“Thật à?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi bật cười nói: “Đây chính là chuyện cực tốt!”
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274512/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.