Đau, đau quá.
Không biết Đường Khả Hinh tỉnh lại từ lúc nào, cả người cuốn rúc trên giường, tay không ngừng bưng bụng, mặt tựa vào trên nệm trắng như tuyết, thở nặng nề, mồ hôi nóng nhỏ xuống từng giọt.
Nhã Tuệ đẩy cửa đi tới, kinh ngạc nhìn bộ dáng khổ sở của Đường Khả Hinh, cô kêu lên một tiếng, chạy như bay qua, đau lòng kêu to: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”
“Đau quá. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, lại co rút hai chân, mồ hôi nóng nhỏ giọt, hơi thở nặng nề, bụng đau đớn như từng đợt sóng cuốn tới. . . . . .
“Cô. . . . . .” Nhã Tuệ tính toán thời gian một chút, nghĩ tới lúc này cô đã đến kì kinh nguyệt, liền nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nghi ngờ đau lòng nói: “Kì lạ, mặc dù cô rất gầy, nhưng thân thể khỏe giống như trâu, cho tới bây giờ cũng không đau ốm, lần này có phải áp lực quá lớn, cho nên mới bị như vậy hay không?”
Đường Khả Hinh không biết, chỉ cuộn thân thể, mồ hôi nóng nhỏ xuống.
“Vậy cô không cần về khách sạn làm buổi chiều rồi ! ! Hơn nữa cũng đừng uống rượu đỏ nữa.” Nhã Tuệ nhắc nhở.
Đường Khả Hinh không trả lời, chỉ nặng nề thở dốc một hơi, yếu ớt hỏi: “Chị đi đâu vậy?”
Nhã Tuệ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, có chút căng thẳng nói với cô: “Tôi đến kho cơ sở dữ liệu của Hoàn Cầu rồi, tra được một chuyện, có thể có liên quan chuyện cha của cô phản đối cô và Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274507/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.