Trời dần dần tối. Nhã Tuệ đứng ở bên giường, đau lòng nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh bởi vì khóc quá mệt mỏi, cho nên nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. . . . . . Hai mắt của cô xoay tròn, ngạc nhiên nghĩ: Tổng Giám đốc Trang một nhân vật như vậy, tại sao chú Đường lại phản đối? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì không thể cho người biết? “Đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . .” Đồng hồ báo thức trên tường vừa hiện tám giờ đúng. Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ treo trên tường, nghĩ tới lúc này cha mẹ nên về nhà, liền cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại nhà. Vào buổi tối, chuông điện thoại vang hết sức rõ ràng. Không đến bao lâu, điện thoại tiếp thông, tiếng của Lưu Chí Đức truyền đến: “Alô?” Nhã Tuệ lập tức tỉnh thần, cầm điện thoại di động quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh đã ngủ say một cái, mới vội vã đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khe khẽ nói: “Cha! ! Con hỏi cha một chuyện, cha nhất định phải nói thật cho con biết! !” “Chuyện gì vậy?” Lưu Chí Đức nghe con gái hỏi vậy, cũng lo lắng. Nhã Tuệ nhanh chóng đi xuống lầu, mới cầm điện thoại di động căng thẳng hỏi: “Cha, khó trách ít ngày trước ở chỗ này, con phát hiện cha luôn có cái gì không đúng, Khả Hinh cũng bắt đầu có cái gì không đúng! ! Chuyện của Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang, có phải là cha nói với chú Đường hay không? Nếu không, làm sao chú ấy có thể biết mà phản đối?” Lưu Chí Đức sững sờ, ngạc nhiên hỏi con gái: “Làm sao con biết chuyện này?” Nhã Tuệ kinh ngạc hỏi: “Thật sự là cha?” “. . . . . . . . . . . .” Lưu Chí Đức không lên tiếng. Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, khó chịu gấp gáp nói: “Cha! ! Tại sao cha phải làm chuyện như vậy? Chia rẽ một đôi tình nhân vốn có thể hạnh phúc, đây là một chuyện rất tàn nhẫn? Cha không biết Tổng Giám đốc Trang là một người đàn ông đáng giá quý trọng như thế nào, cha càng không biết bên cạnh Khả Hinh có được một người như vậy không có dễ dàng! Gần đây vì chuyện của cô ấy, trong lòng con cũng phiền não, tại sao vào lúc quan trọng cha tổn thương Khả Hinh hả! ?” Lưu Chí Đức nghe nói như vậy, trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn không lên tiếng. “Cha hãy nói thật cho con biết! ! Tại sao chú Đường lại phản đối Tổng Giám đốc Trang! ! Một người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù có tìm mấy đời cũng không thể tìm được! !” Nhã Tuệ gấp gáp hỏi! ! “Nhã Tuệ. . . . . . Chuyện này, con cũng đừng quan tâm, cứ nghe theo lời của chú Đường và cha!” Lưu Chí Đức chỉ đành phải khuyên con gái. “Tại sao phải nghe theo lời của các người? Nếu như nghe theo lời của các người, Khả Hinh có thể hạnh phúc, thì nên nghe, nhưng bởi vì các người phản đối, cô ấy khóc đến chết đi sống lại! ! Đoạn cảm tình này không giống lúc trước, quá khứ bị tổn thương sâu sắc nhưng vẫn có thể đi xa, nhưng bây giờ rõ ràng tâm đầu ý hợp ! ! Huống chi giày vò người nhất chính là, Khả Hinh đối với Tổng Giám đốc Trang, cô ấy còn có lòng biết ơn, cho nên cô ấy càng không đành lòng tổn thương Trang tổng, các người làm như vậy, là khiến Khả Hinh vĩnh viễn không quay đầu được! !” Nhã Tuệ nói đến đây, nước mắt cũng muốn tuôn ra. “Nhã Tuệ! !” Lưu Chí Đức chỉ đành phải khổ gọi con gái: “Chẳng lẽ con gái các con cũng không hiểu rõ cha mẹ sao? Cha mẹ sẽ không để cho con cái đi tìm chết, tất cả đều suy nghĩ vì các con mà ! !” “Vậy thì có chuyện gì nói ra đi! ! Có chuyện gì nói ra dù sao cũng tốt hơn buồn bực trong lòng, bị chết không hiểu rõ, như vậy chúng con làm sao cam lòng? Sau này làm sao sống nổi?” Nhã Tuệ lại gấp gáp nghẹn ngào nói: “Nếu như cha không muốn nói chuyện này cho con biết, vậy bây giờ con không cần để ý, nói cho Tổng Giám đốc Trang tâm ý của Khả Hinh! ! Con nói được làm được! ! Con tin Tổng Giám đốc Trang nhất định có thể điều tra rõ chuyện này, giải quyết chuyện này! !” “Vậy con đi nói đi! ! Để cho chú Đường của con chết ở trong nhà giam! ! Mạng của một nhà ba người chúng tôi là ông ấy cứu sống, nếu như ông ấy chết, cha và mẹ của con cũng chết theo! !” Lưu Chí Đức đột nhiên kích động run rẩy nói. “Cha . . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng nói to: “Một người khó khăn lấy chết uy hiếp còn chưa đủ sao? Các người thật muốn giết chết chúng con sao ?” “Có một số việc, không thể nói là không thể nói! ! Nói ra người cũng sẽ bị tổn thương càng lớn hơn! !” Hốc mắt Lưu Chí Đức đột nhiên đỏ bừng nghẹn ngào nói: “Hiện tại Chú Đường của con một mình chịu tội đó, không phải ông ấy không hối hận! Nhìn Khả Hinh như vậy, lòng ông ấy đau như dao cắt, nhưng đó là sự thật! ! Hãy để cho ôn ấy đạt được tâm nguyện này đi! ! ! Nếu như thực sự bất đắc dĩ, mấy người già chúng tôi cùng chết! Để cho người trẻ tuổi các con muốn hạnh phúc sẽ được hạnh phúc! !” Điện thoại nện mạnh xuống! ! Đáy lòng Nhã Tuệ cảm thấy lạnh lẽo, cầm điện thoại di động, hai mắt lóe lên, nghi ngờ đau lòng nghĩ: rốt cuộc tại sao một người cha yêu con gái như vậy lại không để ý tới hạnh phúc của con gái, cũng muốn giữ mật này. . . . . . Trên cầu thang, một bóng dáng nhỏ tựa vào bên thang lầu ngồi xuống. Đường Khả Hinh tựa đầu vào trước cầu thang, nước mắt buồn bã chảy xuống, tay cầm chiếc nhẫn cưới, ánh sáng sâu nặng lóe lên, giống như một tiếng gọi mơ hồ. Buổi trưa hôm sau. Ánh mặt trời chiếu sáng có chút mãnh liệt, hơi ấm nhanh chóng tràn ra khắp nơi, màu sắc của lá hoa ở giữa trưa lộ ra rõ ràng. Một chiếc xe hơi màu đen chậm dừng ở trước nhà giam. Hai người vệ sĩ đi ra, vẻ mặt nghiêm túc đi vòng qua chỗ ngồi phía sau xe, cung kính mở cửa xe, gọi: “Chủ tịch!” Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang màu trắng, hết sức nho nhã, thanh tao đi ra chiếc Rolls-Royce, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà giam này, ánh sáng trong hai tròng mắt bị đè nén chợt lóe, nhưng vẫn nhanh chóng cài cúc áo tây trang xong, cất bước đi về phía trước. . . . . . Hai người vệ sĩ đã sớm nói rõ ý đến với Trưởng nhà giam ra nghênh tiếp, liền cùng nhau nhanh chóng đi vào nhà giam. Hành lang thật dài, không biết từ đâu truyền đến tiếng nước nhỏ giọt, mặt tường đá cẩm thạch u ám, mặc dù loang lỗ cũ kỹ nhưng vững chắc. Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ lộ ra nặng nề, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tâm trạng càng ngày càng nặng nề, trong đầu không khỏi nhớ lại ông cụ Tưởng căn dặn: Nhà họ Trang mãi mãi không thể gặp Đường Chí Long, nếu như vi phạm ước hẹn này, tương lai gặp vận rủi, mấy đứa bé vĩnh vĩnh không quay đầu được! ! Đã đến phòng giam. Trang Tĩnh Vũ đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, nhớ tới lời của ông cụ Tưởng, tâm trạng nặng nề, đè nén bất đắc dĩ, nhưng trong đầu lại thoáng qua ánh mắt bị thương của con trai, làm một người cha, ông nhẹ siết quả đấm, vẫn cắn răng khẽ gật đầu. Trưởng nhà giam hiểu ý, liền cầm chìa khóa, mở cửa sắt ra, đẩy mạnh ra. Ầm một tiếng! ! ! Trang Tĩnh Vũ lập tức kích động ngẩng đầu lên, đi phía trước nhìn xem. Đường Chí Long mặc quần áo tù màu xanh dương đậm, tóc hoa râm, khuôn mặt tiều tụy, mí mắt rũ xuống, nếp nhăn giống như cành cây khô, tái nhợt đáng thương, hai mắt ứa nước mắt, vô hạn buồn bã ngẩng đầu lên. . . . . . “Trời ạ. . . . . .” Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lập tức rưng rưng, nhớ lại đã từng nhiều năm trước, người đàn ông trung niên ở trước mặt giống như đã còng xuống, quá khứ cũng là một người đàn ông trí tuệ nghiêm nghị, tao nhã văn nho, luôn là mặc đồng phục khách sạn thẳng thớm, dẫn nhân viên từng bước từng bước sáng lập kỳ tích vì khách sạn, thỉnh thoảng, ôm con gái ngồi trên bắp đùi, cầm trống lắc trêu chọc cho con gái cười vui vẻ, nụ cười kia cũng rất cởi mở. . . . . . Hôm nay, huyền thoại thuộc ông đã qua, vẫn làm cho người ta ca tụng. “Chí Long. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nặng nề đi vào nhà giam, không thể tin nổi nhìn thoáng qua ông già còng xuống ở trước mặt, đau lòng kêu một tiếng: “Thật là anh sao?” Đường Chí Long ngồi ở một bên, nếp nhăn trên mặt vượt kéo ra mấy phần buồn bã, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Tĩnh Vũ, đột nhiên không nói gì, liền run rẩy đẩy ghế ra, quỳ xuống nghẹn ngào gọi: “Chủ tịch Trang. . . . . .” “Anh làm cái gì vậy? Mau mau đứng lên! Mau mau đứng lên! !” Trang Tĩnh Vũ kinh hãi, lập tức đi lên trước, đưa hai tay ra nắm chặt cánh tay Đường Chí Long, nặng nề nhìn ông già trước mặt, nghẹn ngào nói: “Người nhà họ Trang chúng tôi vẫn luôn nhớ ơn lớn của anh, năm đó nếu như không có anh cứu Hạo Nhiên lên, nó cũng sẽ không có hôm nay!” Đường Chí Long nặng nề run rẩy đứng lên, nhưng giống như đoán được ý đến, hai mắt nhấp nhô nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Hạo Nhiên. . . . . . Đứa bé này. . . . . . Ra sao?” Trang Tĩnh Vũ vội vàng cung kính đỡ vào Đường Chí Long ngồi xuống, mình cũng ngồi ở một bên, nhìn ông, nặng nề mỉm cười gật đầu nói: “Tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . . Mặc dù lúc nhỏ có chút bướng bỉnh, nhưng trưởng thành vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người,lúc nó quản lý Hoàn Á, công ty ngày một phát triển, nhưng từ lúc nó lớn lên đến bây giờ, cũng không quên lời dạy dỗ của anh, vẫn luôn ra sức tuyên truyền văn hóa ẩm thực của Trung Hoa ở phương Tây, hiện tại trong lòng nó còn nhớ đến anh, nhưng tất cả mọi người làm cho nó cho rằng anh đã. . . . . .” Đường Chí Long khẽ cúi đầu, mắt ngân ngấn nước mắt, vẫn rất an ủi gật đầu một cái cười nói: “Tôi vẫn không nhìn lầm đứa bé này. . . . . . Vẫn không . . . . . . Tôi tin cậu ấy trưởng thành, nhất định là một đứa bé ưu tú. . . . . .” “Bây giờ nó còn học anh nấu thức ăn ngon! Cho tới bây giờ nó cũng không có quên làm việc thiện, thường tổ chức cho nhân viên làm việc tình nguyện, trở về nước tiếp tế cho những người cần giúp đỡ ở vùng sâu vùng xa, còn có một số hình chụp lúc nó tự mình đến trường học miền rừng núi, hình chụp lúc nấu ăn cho các đứa trẻ. . . . . . Anh nhìn xem!” Trang Tĩnh Vũ hiểu Đường Chí Long, nhanh chóng từ trong túi tây trang của mình, móc ra một số tấm hình. . . . . . Đường Chí Long nghe vậy, lập tức kích động run rẩy, rơi lệ đưa đôi tay tràn đầy nếp nhăn, nhận lấy hình trong tay Trang Tĩnh Vũ, liếc mắt liền thấy trong hình có một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và quần trắng, hai ống tay áo xăn lên, đang đứng ở trong phòng bếp đơn sơ, nóc nhà còn thiếu một mảng, ánh mặt trời chiếu xuống vừa lúc rơi vào cánh tay anh cầm cái vá, đang muốn xào ớt xanh thịt xông khói ở trong chảo, bên cạnh rất nhiều đứa trẻ mặc quần áo rách nát cũ kỹ, vây xung quanh anh, người thanh niên này tràn đầy sức sống, nhiệt tình, nở nụ cười sáng lạn như ánh nắng mặt trời. . . Từng giọt nước mắt rơi vào trong hình. Đường Chí Long đè nén kích động mãnh liệt trong lòng, nhìn trong hình Hạo Nhiên, lập tức thật nặng nề gật đầu, nghẹn ngào nức nở an ủi, khóc nói: “Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Đứa bé ngoan. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cũng kích động nhìn Đường Chí Long, không nhịn được nóng mắt cũng tràn ra vành mắt, nặng nề nghẹn ngào nói: “Nó vẫn chưa quên lời anh dạy, rất cẩn thận nhớ từng chi tiết anh đã dạy dỗ, ví dụ như hay đi giúp đỡ khi người ta cần, nhường một chút thức ăn cho người thèm ăn, ăn xong một bữa cơm, thỉnh thoảng ở lại vùng rừng nói một thời gian ngắn, tài trợ rất nhiều trường học cho những đứa trẻ kia, thậm chí lúc nào cũng học theo anh, một mình đeo túi xách, đến trên núi hái rau dại nấu ăn cho các đứa trẻ. . . . . . Có lúc, tôi nhìn đứa bé này từ trong nước trở lại, trên mặt, trên tay đều bị thương, trong lòng người làm cha cũng đau, nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo, Hạo Nhiên nhà chúng tôi có được anh, cuộc đời của nó trở nên rộng lớn sáng lạn, tính cách trở nên hấp dẫn . . . . .” Đường Chí Long cầm tấm hình này, nhìn Trang Hạo Nhiên trong hình, ánh mắt hiền lành và thông minh vẫn không thay đổi, ông đè nén khổ sở rơi lệ gật đầu, muốn nói nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ cầm hình thật chặt, không ngừng run rẩy cúi đầu rơi lệ. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]