Sau bữa trưa, mọi người đang thưởng thức trái cây.
Ân Nguyệt Dung lại giống như tiên nữ, cầm một đĩa đào đã gọt vỏ, một chút đi đút Tiểu Đồng Đồng, một chút đi đút Tiểu Hoành, một chút lại chạy đi đút cho Tiểu Dịch Dịch. . . . . .
Cả người Bác Dịch như bị kim châm, ngồi ở trên ghế sa lon, có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung.
“Này, ăn đi!” Ân Nguyệt Dung ghim tiên đào, xem Bác Dịch là đứa nhỏ muốn đút cho ăn.
“À. . . . . . Dì. . . . . .” Bác Dịch miễn cưỡng nhìn Ân Nguyệt Dung, cười khổ nói: “Cháu không thích ăn đào. . . . . .”
Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon một người, lập tức cắn kẹo, nóng mắt trừng anh kêu to: “Anh muốn chết đúng không? Mẹ tôi cho anh ăn đào, anh dám không ăn! ?”
Bác Dịch lập tức sửng sốt nhìn Trang Ngải Lâm.
“Không sao, không sao!” Ân Nguyệt Dung lập tức rất hoang tưởng mơ mộng cầm đĩa thủy tinh của mình, vui vẻ thoải mái nói: “Đó là bởi vì con rể của mẹ đủ thẳng thắn, mẹ thích cậu ấy như vậy!”
Bác Dịch nghe lời này, một cục tức nuốt ở trong cổ họng, hoàn toàn không trút được, cả người rơi vào trạng thái nặng nề, bất đắc dĩ không cách nào trút được uất ức. . . . . .
“Có ăn hay không ?” Trang Ngải Lâm lại đưa quả đấm, muốn đánh anh.
“Cám ơn dì. . . . . .” Bác Dịch lễ phép, nhìn Trang Ngải Lâm một cái, rốt cuộc vươn tay nhẹ nhàng nhận lấy đào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274501/chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.