Chương trước
Chương sau
Một quyển sách bài tập, nhẹ nhàng bay tới trên giường nệm trắng như tuyết.
Sa Sa lộ ra ngây ngốc nâng đôi mắt to, nhìn quyển sách bài tập trên chăn màu trắng, cô bé lập tức cong miệng, muốn núp thân thể vào trong chăn. . . . . .
Đường Khả Hinh lạnh lùng nắm được phía sau cổ áo cô bé, nói: “Số học kém như vậy, còn dám không làm bài tập? Chú muốn kết hôn với cô dâu phải giỏi toán học !”
“Mới không phải! !” Sa Sa lập tức chui vào trong chăn, ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, thậm chí co hai chân lên.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nằm nghiêng ở trên giường, nhìn Đường Khả Hinh.
“Anh nuông chiều con bé như vậy, tương lai cha mẹ vợ mẹ của anh sẽ tức giận đấy!” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên nói hết lời, sau đó sẽ muốn dùng sức kéo Sa Sa ra khỏi chăn.
“Em không muốn! ! Em không muốn làm bài tập! Ngày mai không muốn đi học!” Sa Sa muốn trốn cô, ở trong chăn kêu la: “Em không thích chị ! Em tuyệt đối không thích chị!”
“Chị cũng không thích em, nhưng em phải làm bài tập! !” Đường Khả Hinh lập tức cúi xuống, muốn kéo cô ra khỏi chăn.
“Em không muốn, em không muốn!” Sa Sa liều mạng ôm Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Chú, cháu không muốn làm bài tập!”
“Nếu như em là con gái của chị, chị nhất định quất chết em! ! Em biết lúc chị còn nhỏ, giỏi toán học bao nhiêu không?” Đường Khả Hinh vẫn không chịu thua, muốn đối nghịch với cô bé.
“Đường Khả Hinh!” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhẹ nhàng bắt cổ tay của cô, thở dài nói: “Không nên nói chuyện với đứa bé như vậy, hôm nay không làm bài tập nữa. . . . . .”
“Không được! !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Bình thường đối với em, anh yêu cầu nghiêm khắc như vậy đấy? Làm sai một chuyện, cũng mắng phải thật triệt để! !”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chợt cảm thấy mình nói sai, chậm rãi buông lỏng cổ áo của Sa Sa. . . . .
“Giận thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô nói.
“Không có. . . . . . Em chỉ tự trách mình. . . . . . cũng tại em vô dụng, hại anh thua. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có chút không còn hơi sức, nghĩ tới hôm nay châm cứu cũng không được rồi, liền mệt mỏi đứng lên, nói: “Anh đã để mặc thì để mặc con bé đi, anh tốt nhất ngủ cùng con bé. . . . . . Em đi đây. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ cổ tay của cô, nhìn cô nói: “Anh đưa em. . . . . .”
“Không cần. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ tránh thoát tay của anh, muốn rời khỏi. . . . . .
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại, nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt dừng ở tại chỗ, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại kia. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn tấm chăn màu trắng nhô lên. . . . . .
Rốt cuộc Sa Sa kéo nhẹ chăn, chậm rãi đưa cái đầu nhỏ mình mới vừa tắm xong, buộc hai bím tóc, mắt to sáng long lanh, nhìn chị, lầu bầu hỏi: “Chị muốn đi đâu?”
Đường Khả Hinh nhìn cô bé, tức giận nói: “Chị về nhà !”
“Chị không phải là bạn gái của chú sao?” Sa Sa ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, yếu ớt hỏi.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng sững sờ, cười nhìn Sa Sa dịu dàng nói: “Sa Sa, cháu nghe những lời này ở chỗ nào? Chú là bạn trai của chị từ lúc nào?”
“. . . . . .” Sa Sa đột nhiên không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dán vào giường nệm trắng tinh, lại lầu bầu nói: “Không phải chị muốn đi sao?”
“Chị đương nhiên muốn đi, nơi này cũng không phải là nhà của chị,” Đường Khả Hinh không khách khí nói.
“Nhưng mà. . . . . .” Cô nhóc Sa Sa nghe lời này, lại khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vểnh miệng nói: “Bình thường lúc em ngủ, đều là ba mẹ ngủ chung với em, sau đó kể chuyện cổ tích cho em nghe, em mới ngủ được. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn cô bé.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười.
Lúc này, Sa Sa lại ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm vẻ mặt không muốn của Đường Khả Hinh, nhưng lại yêu thích chị gái này rất khó hiểu, hơi có chút tinh nghịch nói: “Chị sẽ. . . . . . Ngủ với em đi. . . . . . Nếu không, em sẽ nhớ mẹ, không ngủ được. . . . . .”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu cười.
Trang Hạo Nhiên tựa vào một bên, cười.
“Thôi đi! Không phải em chỉ cần chú ngủ chung với em tối nay sao?” Đường Khả Hinh trêu chọc cô bé.
“Em cho rằng chị là bạn gái của chú mà!” Sa Sa như con quỷ nhỏ.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở bên giường, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, dịu dàng nắm nhẹ cánh tay của cô, mỉm cười nói: “Không bằng. . . . . . nghỉ ngơi với con bé một chút đi, nếu không, trẻ con không ngủ được sẽ gặp ác mộng. . . . . .”
“Trẻ con không ngủ được, không phải con bé sẽ ác mộng, mà là anh gặp ác mộng, bởi vì sẽ bị phiền chết!” Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, cúi xuống nhìn Sa Sa nằm nghiêng ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự buồn cười, liền tức giận nói: “Ngủ cùng em một buổi tối thôi. . . . . .”
“Vâng! !” Sa Sa lập tức gật đầu, sau đó rất hả hê vui vẻ nằm ở giữa giường! !
Đường Khả Hinh không có cách nào, lại liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, sau đó vươn tay vỗ nhẹ gối đầu bên trong giường một cái, ý bảo cô ngủ bên trong. . . . . .
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ hai chiếc dép màu hồng, hơi lộ ra hai chân trơn mềm trắng tinh . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của cô, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc kích động, nhưng vẫn cố gắng đè nén.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc, ngay lập tức xoay người, muốn co hai chân bước lên giường. . . . . .
“Buổi tối, đều là ba ôm mẹ lên giường!” Sa Sa lập tức đưa hai tay ra, vỗ bàn tay nhỏ nói.
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn cô nhóc này, cười một tiếng, có chút lúng túng nói: “Ba mẹ của em yêu thương nhau như vậy à?”
Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười, có chút thoải mái đứng lên, nói: “Tốt! ! Ôm mẹ của đứa bé lên giường.”
Anh nói xong, đột nhiên cuối người xuống, lập tức ôm cả người Đường Khả Hinh lên, bá đạo lại dịu dàng ôm nhẹ vào trong ngực. . . . . .
“Này!” Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, đôi tay không khỏi ôm cổ của anh, hai mắt có chút mê ly, dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Đường Khả Hinh, đột nhiên dịu dàng mỉm cười, rất cảm tính khàn khàn nói: “Mới vừa tắm, có phải nước quá nóng hay không?”
“À?” Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, sững sờ nói: “Không có. . . . . . Không có đâu. . . . . .”
“Vậy tại sao mặt hồng như vậy?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, mặt lại mắc cở đỏ bừng, đôi chân trắng nõn nhẹ chụm chung một chỗ, bày ra trên không trung. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô gái trong ngực, vừa chậm rãi bước lên giường nệm mềm mại, cẩn thận tránh thân thể Sa Sa, đi vào phía trong giường, cẩn thận đặt Đường Khả Hinh ở trên nệm mềm mại, thân thể của anh không khỏi theo thân thể mềm mại của cô, ép nhẹ xuống, sống mũi cao thẳng gần như chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cô, hơi phát ra hơi thỏ mập mờ, hai mắt nóng bỏng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, không thể dời tầm mắt. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng giống như nằm ở trong đám mây, khẽ chớp mắt, kích động ứa lệ nhìn anh.
Toàn bộ không gian, mãnh liệt lẻn qua hơi thở mập mờ và nặng nề.
Sa Sa lập tức quay đầu, tò mò nhìn bọn họ.
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, rất kích động nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn anh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, thân thể và tâm hồn đều bị níu kéo khó hiểu, đôi tay vẫn ôm cổ của anh, hai chân khẽ co rúc. . . . .
“Chú, ngủ á!” Sa Sa thúc giục.
“Ừm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi mất mát đáp một tiếng, hai mắt mãnh liệt xoay chuyển, mới buông Đường Khả Hinh ra, chậm rãi xoay người lại, nằm ở bên ngoài giường.
Đường Khả Hinh chợt cảm thấy cả người trống rỗng, nhưng vẫn im lặng nằm ở trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn, đắp lên thân thể của mình, hơi xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, cô sửng sốt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Khả Hinh nằm, cứ nhìn cô như vậy.
“Chú, kể chuyện cổ tích cho cháu! !” Một tay Sa Sa nắm tay Trang Hạo Nhiên, một tay nắm tay Đường Khả Hinh, cùng đặt lên trái tim của mình, để cho bọn họ đan nhau cùng nhau, thật thỏa mãn nhắm mắt lại, cười ngọt ngào nói.
Trang Hạo Nhiên khẽ chớp mắt, ngón tay khẽ chạm ngón tay thon dài trắng nõn của Đường Khả Hinh, nhìn cô ở đối diện, hỏi: “Sa Sa muốn nghe chuyện gì?”
“Cháu muốn nghe công chúa Bạch Tuyết!” Sa Sa nhắm mắt lại nói.
Đường Khả Hinh cảm giác ngón tay của mình bị người nắm nhẹ, mặt dính vào trên gối đầu trắng như tuyết, nhìn trí tuệ người đàn ông ở đối diện, trong lòng không khỏi chua xót. . . . . . .
“Nhưng chú không biết kể công chúa Bạch Tuyết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn lại Khả Hinh nói.
“Chị kể! !” Sa Sa nói.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, cười khổ nói: “Chị cũng không biết, bởi vì khi còn bé, chị không tin tưởng truyện cổ tích.”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên khẽ hiện lên đau lòng.
“Vậy cháu kể cho hai người ! Thiệt là! !” Sa Sa nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười ngọt ngào nói: “Xưa kia, có một cô công chúa tên là Bạch Tuyết. . . . . . Cô nha, cô nha, lớn lên làn da thật trắng, mắt thật to. . . . . .”
Giọng nói non nớt bay giữa không gian yên tĩnh, cuộc sống có vẻ nhẹ tênh, giống như tất cả bức tường ngăn cách cũng có thể trong một chớp mắt bị phá hủy rất dễ dàng trong một câu chuyện cổ tích. . . . . .
Hai tâm hồn ngọt ngào, thuần khiết bị ngăn cách cùng nhìn nhau.
“Có một ngày, hoàng hậu đột nhiên phát hiện người xinh đẹp nhất thế giới này không là mình, bà muốn đi tìm gương thần, hỏi: gương thần, gương thần, trên thế gian này ai là người xinh đẹp nhất?”
Giọng trẻ con non nớt, ở trong không gian liên tục vang lên.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ nhìn Trang Hạo Nhiên nằm nghiêng, ánh mắt thâm tình nhìn mình thật chặt, trái tim của cô lại như nước thủy triều cuồn cuộn, lập tức xoay người đi, mặt nhìn trần nhà trong suốt, phát hiện gian phòng kiểu mở có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ trong suốt, lấp lánh ánh sao giống như viên ngọc, chiếu sáng vào mình, cô lập tức khôi phục một chút lý trí, vừa muốn rút tay về. . . . . ..
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn răng lập tức từ trong tay anh rút bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng cuốn rúc vào trong chăn, nhìn ánh sao. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đặt tay tại chỗ, cắn răng nhìn cô gái trước mặt kích động mâu thuẫn nhắm mắt lại, có lẽ anh cũng hiểu, khẽ thở dài, hơi nằm thẳng người, cũng nhìn từng ánh sao lấp lánh. . . . . .
Giống như không có ai ngủ, chỉ lẳng lặng ngửa mặt nhìn ánh sao trên trời, tất cả tâm sự đau khổ đọng lại ở trong lòng.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn ánh sao trên trời, nghĩ tới trong khoảng thời gian này, điều tra chuyện Tưởng Thiên Lỗi bị tai nạn xe cộ, giống như có chút manh mối, phụ nữ. . . . . . Phụ nữ. . . . . . Sẽ là ai. . . . . . rốt cuộc cô ta muốn mạng của Tưởng Thiên Lỗi hay mạng của Đường Khả Hinh . . . . . . Nghĩ tới đây, anh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Sa Sa đã ngủ thiếp đi, giống như con heo nhỏ đáng yêu, miệng hơi vểnh, anh im lặng mỉm cười, vươn tay sửa chăn cho cô bé, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Cô cũng giống như ngủ thiếp đi, mắt nhắm lại, khuôn mặt lộ ra ngọt ngào như hoa đào và hồng hồng, hơi thở nhịp nhàng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn cô chăm chú, tay khẽ động, không nhịn được vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của cô . . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn ngửa mặt ngủ say.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái mềm mại và ngủ say ở trước mặt, lộ ra nét tươi đẹp, anh lại không nhịn được duỗi ngón tay, chạm nhẹ mắt của cô, chóp mũi của cô, lại rơi nhẹ vào trên bờ môi của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng không nhúc nhích.
“Khả Hinh. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên mập mờ khẽ xoay tròn, gọi nhỏ.
Cô gái trước mặt thật sự ngủ thiếp đi. . . . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên ánh sáng kích động, không thể chịu nổi, không khỏi xê dịch người, chậm rãi chuyển thân thể nho nhỏ của Sa Sa, nằm nghiêng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đầu nhẹ nhàn đặt xuống gối, cùng với cô nằm chung một gối đầu. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như đã ngủ say, khẽ xoay người lại, đưa lưng về phía anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, trong lòng có chút mênh mông khổ sở, đưa tay lên trước, nhẹ nhàng ôm bả vai của cô, khuôn mặt cúi xuống, ngửi nhẹ mùi hương ở cổ cô, cố nén hơi thở kích động phập phồng trong lồng ngực, mặt dán nhẹ vào tóc cô, từ trong thân thể kích động run rẩy nói: “Anh yêu em. . . . . .”
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố nén kích động thân thể run rẩy, nắm chặt chăn, mặc cho nước mắt dọc theo khuôn mặt từng viên lăn xuống, rơi vào trên gối trắng như tuyết, tạo thành một mảng nước mắt thật to. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.