Mùa hè ánh mặt trời chiếu xuống, tất cả công trình kiến trúc, chiếu lấp lánh.
Tưởng Thiên Lỗi chống cả người đau đớn, hai mắt hiện lên ánh sáng vô hạn mất mát, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cô gái nhỏ phía trước đài phun nước, mặc váy dài cổ rộng màu đen, đeo ba lô, một mình đi về phía trước, bóng lưng cô đơn, tịch mịch, trôi nổi, cũng khiến cho người ta chua xót. . . . . . Không khỏi nghĩ tới lời cô mới vừa nói chưa xong ở trong phòng bệnh. . . . . .
“Em đã xin với thầy giáo rồi, sau khi tranh tài rượu đỏ, em sẽ tiếp tục trở lại phòng ăn Bách Hợp ở nước Anh, sẽ ở đó cả đời, cùng với rượu đỏ qua hết cuộc đời của em, có lẽ ở nơi đó, em sẽ gặp được người yêu em, anh ấy nhất định là một người bình thường, có thể được cha em yêu mến, sau đó kết giao vài người bạn, sẽ rất hạnh phúc, rất cố gắng trải qua cuộc sống của em. Trong thế giới đó, không có âm mưu, không có chiến tranh, chỉ có những người khách mà em quý trọng, làm bạn với em. Tương lai anh có thời gian, nhất định phải đi thăm em, em sẽ để cho anh nhìn thấy em hạnh phúc.”
“Tại sao. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn bóng lưng kia, nắm chặt màn cửa sổ màu trắng, nặng nề, khổ sở nói: “Tại sao em muốn chọn một con đường gian nan như thế để đi?”
“Tương lai nếu có người lại muốn phản đối tình yêu của em, em nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274483/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.