Lấy cái nĩa, lão tử muốn ghim chết Trang Hạo Nhiên ! !
Lâm Sở Nhai tức giận, cả người giống như ống khói, còn thiếu không có bốc khói!
“Lâm phó tổng? Mọi người tới rồi?” Lúc này Đường Khả Hinh mới cảm thấy trước cửa có một đống bóng người, nhất thời cô nhìn sang đầu kia, mỉm cười gọi.
Bọn Tô Lạc Hoành vội vàng nhìn người trong nhà cười theo, nhưng Lâm Sở Nhai như con gà bị nhúng nước, không còn sức sống.
“Mọi người tới đây làm gì?” Trang Hạo Nhiên đi nước Anh một thời gian, không biết chuyện của Lâm Sở Nhai, liền chỉ vào bọn họ mắng: “Không cần làm việc à?”
Lâm Sở Nhai chợt ngẩng đầu lên, nhìn tên đê tiện này, tức giận muốn há miệng mắng chửi người!
Tiêu Đồng thấy thế, ngay lập tức cười hắc hắc đi tới, cười nói: “Ôi chao, chúng tôi nghe ba mẹ của Quản lý Lưu tới, đều rất vui vẻ, liền đến đây thăm chú và dì. Dì, xin chào, cháu là Tiêu Đồng!”
Cô nhìn về phía hai ông bà già chào hỏi trước.
“Chào cháu. . . . . .” Bọn Lưu Chí Đức vội vàng lễ phép cười theo.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền cười xoay người, tiếp tục gọt khoai tây, nói: “Tới chào hỏi xong thì cút ngay! Hôm nay Công ty có nhiều chuyện lắm.”
Bọn Tô Lạc Hoành kinh ngạc căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Sở Nhai đứng ở nơi đó, tức giận đến nắm quyền kêu răng rắc, trái tim lại vỡ tan.
Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, nóng mắt nhìn nét mặt Lâm Sở Nhai giống như nuốt con ruồi chết, không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274422/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.