Jenny cho đến chết cũng không biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta là hoàng tử… Cho đến chết, kể cả tên anh ta cô cũng không có được, ngoại trừ nụ hôn bất đắc dĩ kia. Quang cảnh lễ rửa tội, ánh sáng mặt trời sáng chói, ngày đó anh ta cùng với sự xuất hiện của cô bộc lộ sự xa cách, giữa cái chết của cô, tình yêu yếu mềm trỗi dậy, vẫn nhất quyết thực hiện lời hứa chưa hoàn thành với cô, cho đến chết cũng phải bảo vệ vườn nho mà cô đã liều chết canh giữ, khắp cả nước mở ra vô số phòng ăn, truyền bá nét mê người của rượu đỏ, dùng giá gỗ tốt nhất, dùng hầm làm nơi cất rượu, dùng bộ đồ ăn tốt nhất, bởi vì anh ta cảm thấy Jenny đang nhìn…Cô đang nhìn… Linh hồn của cô đang nhìn… “ Jenny của ta, ta sắp sắp chết đi cho nên luôn luôn mơ thấy thiên đường có nàng đứng ở tầng mây dịu dàng nhìn ta, tươi cười ngọt ngào tựa như những giọt sương mai tưới mát trái tim già nua của ta… Jenny của ta a, nhớ linh hồn thuần khiết của nàng, trong thế giới của ta, từng tồn tại mê người như vậy…Ta thật rất hạnh phúc…Không thể chờ đợi được ngày khép lại sinh mệnh cuối cùng của ta, cùng nàng gặp lại trên thiên đường, hi vọng Thượng đế thương tình yêu của chúng ta, làm cho ta và nàng được gặp mặt một lần, lại đày ta xuống 18 tầng địa ngục vì đều đó mà mất đi linh hồn và chấp nhận bị trừng phạt…Nguyện kiếp sau gặp lại, nàng là đóa hoa nho, ta vì nàng làm thùng rượu tận lực lên men tạo thành dịch nho…Ngọt ngào, chua xót, cay đắng, toàn bộ hơi thở cho nàng…Jenny, đây sẽ là phong thư cuối cùng của ta…Này, bức thư cuối cùng này sẽ là toàn bộ bầu trời trên nhân gian của chúng ta… Yêu nàng…yêu nàng…yêu nàng…” Allen từ trong ánh lửa ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đau lòng rơi lệ khóc nức nở, tiếp tục giải thích: “ Gian phòng ăn này, chính là sinh mệnh cuối cùng của hoàng tử, lúc chuẩn bị vượt qua những năm tháng cuối đời thì mở ra một gian phòng ăn cuối cùng, sau này bởi vì gia tộc tranh giành, anh ta bị ép rời khỏi, chỗ này gián tiếp từng qua tay rất nhiều người, cũng từng nhất thời bị say mê, thế nhưng cuối cùng vẫn không cam chịu được sự cô đơn lạnh lẽo, bị vứt bỏ… Nghe nói một điều cuối cùng trong truyền thuyết, hoàng tử từng ở trước phòng ăn này, nhìn phía xa dòng sông xinh đẹp giàu có, trong lòng tưởng niệm Jenny… Đường Khả Hinh kinh ngạc rơi lệ nhìn Allen, cô bỗng nhiên bổ nhào tới, ngã quỳ ở trên người anh, nắm chặt tay anh, đau buồn nói: “Anh rốt cuộc là ai? Anh rốt cuộc là ai? Anh rõ ràng hiểu tiếng Trung !! Anh rõ ràng có thể giải thích hoàn chỉnh với tôi như thế, anh rốt cuộc là ai?” Allen trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh đang kích động, ánh lửa ánh lên gò má đã ửng đỏ của anh, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng mà thâm thúy như vậy, anh mỉm cười nói: “Trên thế gian này, không có những chuyện tốt đẹp trùng hợp như vậy đâu, sinh mệnh để tồn tại, đều phải tuân theo quy luật tuần hoàn…Tôi chỉ là một đầu bếp hướng tới hiểu biết về thực thể, làm việc ở nước Đức trong một gian phòng ăn của hoàng gia nước Anh, tới đây tôi luôn luôn hướng tới du lịch bản xứ, gặp em…Tôi cũng giống như hoàng tử nhìn thấy một cô gái ngây thơ…” Đường Khả Hinh mở to hai mắt nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Allen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, mềm giọng nói: “ Đây, thực sự chỉ là một chút duyên phận tốt đẹp, bởi vì tôi ở trong hoàng gia, từng nghe quá nhiều chuyện xưa…Cũng hiểu được, người sáng lập Hoàn Cầu vốn có huyết thống hoàng tử, cho nên mới càng nghi ngờ đi tới nơi này”. “ Thật vậy ạ?” Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi, cô không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên, anh ấy còn mang huyết thống hoàng tộc nữa chứ?. Allen gật đầu. Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, quay mặt sang, rơi lệ nhìn thấy ngoài cửa sổ, một vùng trời đã sáng lên màu xanh mê say mê, lá đỏ nhẹ nhàng bay, rơi xuống giống như mưa sương, nhớ tới đêm qua mưa đã ngừng nhưng câu chuyện xưa ấy trong lòng cô vẫn không yên, trong trái tim cô đột nhiên tràn đầy sức mạnh, nhớ lại Jenny ở trong thời gian chiến tranh, nhấc lên váy thật dài, đến chết đều phải bảo vệ rừng nho kia, đến chết đều phải bảo vệ chất lỏng kia, đôi mắt của cô chợt sáng ngời… “Em biết vì sao tôi bị em hấp dẫn không?” Allen đóng lại quyển nhật ký, có chút xấu hổ mỉm cười nhìn cô. Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh. “ Bởi vì em nói…em gọi là… Đường Khả Hinh” Allen đột nhiên nhịn không được cười nữa. Đường Khả Hinh nhìn anh cũng ngượng ngùng cười. “ Tôi tin em sẽ đem phòng ăn này phát triển thật tốt, bởi vì có rất nhiều người cùng em tồn tại…” Allen lại lần nữa cổ vũ cô. “ Rất nhiều người cùng em tồn tại?” Đường Khả Hinh nhìn hắn, yếu ớt đọc những lời này. “ Đúng vậy, rất nhiều người cùng em tồn tại bao gồm cả Jenny thiện lương…”Allen dường như hiểu cô, mỉm cười nói. Đường Khả Hinh nghe những lời này, liền nhớ tới câu chuyện xưa về rượu đỏ này này, cô đột nhiên cười, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: “ Em vẫn cảm thấy cuộc sống của chính mình trải qua rất nhiều thăng trầm, đau khổ cùng đáng thương, thế nhưng so với cô ấy, em có là gì? Cô ấy vì trang trại nho mà tự hủy khuôn mặt mình, còn em bị hủy má trái nhưng trong nháy mắt vứt bỏ tất cả…” Cô nói hết lời, nhìn hướng bên trong lò sưởi có những đốm lửa đang cháy, nhớ tới Jenny, dường như sinh mệnh, một linh hồn dịu dàng, giống như người mẹ, chặt chẽ che chở chính mình… “Ở đây còn ghi lại những món ăn kết hợp với rượu đỏ một cách hoàn hảo nhất…” Allen mỉm cười mở ra tư liệu trong nhật ký, đưa về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc, vui vẻ cầm lấy phần tư liệu kia, vừa muốn xem một lúc, mới phát hiện toàn bộ đều là tiếng Anh, cô liền bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh. Allen nhịn không được nở nụ cười đi đến. Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ cười. Câu chuyện xưa hôm nay đã kết thúc, trưởng thành thật sự cần có chuyện xưa!. Đường Khả Hinh mặc đồng phục phòng ăn, trong thời gian mọi người chưa tỉnh dậy, thân thể cùng tinh thần đã phấn chấn chạy ra ngoài phòng ăn, đứng trên cỏ xanh, nhìn thấy mùa xuân về tới Cambridge, cánh hoa anh đào bay là tà rơi xuống, cây quế bên cạnh mang hương thơm bay đến, những cánh hoa màu hồng phấn trôi lững lờ trên dòng sông, chầm chậm đi về phía trước, có mấy sinh viên, quần áo mát mẻ, đeo ba lô, ngồi xe đạp, chạy qua như bay… Tiếng chuông êm ái, vui tai ngân vang giữa không khí. Đôi mắt Đường Khả Hinh sáng ngời, mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng nhớ Jenny, rốt cuộc mới hiểu rõ ràng, nếu như cô dễ bị thương chỉ là bởi vì thế giới của cô không đủ lớn… Cô đột nhiên cười, đôi mắt tràn lệ nở nụ cười, hóa ra gia đình không ở đâu xa xôi, gia đình ở ngay trong lòng mỗi chúng ta, trong lòng cô muốn học hỏi hết mình trong cuộc tranh tài lớn, nghênh đó thế giới này!!. “ Hi! Khả Hinh !” Lúc này Niky mới xoa mắt đang lim dim, đang mơ màng đi ra, kêu nhỏ. Trong nháy mắt Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Niky, đôi mắt sáng ngời tràn ngập năng lượng, ngẩng mặt mỉm cười tràn đầy lòng tin, đáp nhẹ: “Hi…” Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu rọi xuống, rơi trên người cô gái dũng cảm hiểu được sinh mệnh, rơi vào trên căn phòng tràn đầy tình yêu và chờ mong. Ngày hôm này, phòng ăn chính thức mở cửa. Sáng sớm, Đường Khả Hinh cùng với toàn bộ nhân viên trong phòng ăn đã đến những vùng lân cận Cambridge, phát tờ rơi tuyên truyền, ngay cả tiểu Mick đáng yêu cũng được Bruce làm cho tấm biển quảng cáo suốt đêm hôm qua khiêng trên vai, mặc chế phục tiểu phục vụ đáng yêu, biểu lộ dáng vẻ tiểu thân sĩ, đi khắp nơi, mà Allen dùng bề ngoài đẹp trai mê người của mình, dưới tình huống phòng ăn chưa có khách, đến trường, tùy ý mỉm cười, liền có mấy nữ sinh học viện hoàng gia nhìn anh cười…Còn Gordon cùng Sophie, trong nháy mắt đã yêu thích phòng ăn Bách Hợp, chạy đến học viện, vì phòng ăn mà tuyên truyền, nói đầu bếp của phòng ăn đã từng phục vụ người trong hoàng gia, ẩm thực cùng tướng mạo hết sức mê người… Xuân ấm áp là thời kì hoa nở, Đường Khả Hinh gieo xuống loại hoa hồng, mới nảy mầm đáng yêu như vậy, thế nhưng cô không thể chờ hoa nở rồi, ngay lúc này sắp đến bữa trưa, thời gian này còn chưa có khách hàng, cô vẫn như cũ khéo léo, thẳng thắn mà hòa ái, còn vui vẻ chạy vào chợ, vừa tuyên truyền phòng ăn của mình, vừa mua thật nhiều hoa tươi, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, màu sắc xen kẽ trang trí khắp phòng ăn, còn bên ngoài vườn hoa, màu sắc tươi đẹp, dưới ánh mặt trời, không khỏi nhớ tới lời cha dạy: Sinh mệnh thành công, không nằm ở thời gian… Đúng vậy, chỉ cần mình không buông tha, cho dù hôm nay không ai đến, thế nhưng gặp được khách hàng, dù cho mình mất đi cuộc tranh tài này, nhưng mình vẫn còn tiếp tục… Đường Khả Hinh đứng dưới ánh mặt trời, cầm bó hoa hồng đỏ xinh đẹp nhìn chúng, vẫn màu đỏ tươi tốt, nở rực rỡ, lại vươn ra tràn đầy niềm tin với cuộc sống mà mỉm cười, lập tức cầm một bó lớn hoa hồng đỏ, đặt ở hai bên phòng ăn…Vừa cầm bình phun nước, phun sương lên những cánh hoa đã nghe phía sau có người nói: This restaurant is pretty good (Phòng ăn này thật tuyệt vời…). Cô khiếp sợ xoay người, tự nhiên thấy mấy nữ sinh tóc vàng khêu gợi, ăn mặc thời thượng, trong lòng ôm sách giáo khoa, dọc theo cầu gỗ, mỉm cười đi tới, thậm chí nhìn thấy cả vường hoa hồng, các cô hết sức kinh ngạc ôm sách giao khoa, cúi đầu nhè nhẹ, mới nhiệt tình cười rộ lên, nói: “Look, there are so many roses, I love this place…” (Nhìn này, còn có nhiều hoa hồng như vậy, tôi rất thích nơi này…). Đường Khả Hinh nghe nói như thế, trong lòng của cô không khỏi ấm áp, nhớ tới nhiều ngày qua nỗ lực, hôm nay lại lấy phong thái duyên dáng mà mở lòng ra, đi tới đón tiếp một người khách hàng, đôi mắt cô rung rung nhịn không được cảm động, không nói nên lời mà đi đến!! Niky cùng Bruce lập tức ra đón khách thật nhiệt tình, mỉm cười nói: “ Welcome to Lily Restaurant”. Mấy nữ sinh tươi cười ngọt ngào đi về phía trước, vốn muốn vào phòng ăn nhìn nhìn, thế nhưng nhìn cả vườn hoa hồng trước phòng ăn như vậy, các cô liền tùy ý ôm sách giáo khoa, ngồi trên bàn phía ngoài phòng ăn bên cạnh vườn hoa nhỏ, đặt sách giáo khoa xuống, lại kinh ngạc mà vui mừng nhìn xung quanh, thậm chí có nữ sinh cởi áo khoác trắng, mặc áo lông màu xanh nhạt, quần jean màu xanh, mỉm cười ngồi vào ghế dựa phía trên, lấy ra tạp chí đã được Khả Hinh thận trọng bố trí trên giá sách, lật nhẹ xem, mỉm cười nói: “GOOD…It’s the same warm home ( Tốt...Ở đây có cảm giác ấm áp như nhà mình vậy…). Đường Khả Hinh vẫn như cũ không dám động, không thể tin nổi nhìn mấy khách hàng nữ sinh vô cùng thích chỗ này, nở nụ cười để Niky tiếp xúc với khách, từ trước đến nay Niky vẫn hay nói nhiều, còn vô cùng nhiệt tình giới thiệu với khách hàng… “ Cô gái mặc áo lông màu xanh nhạt đằng kia là thiên kim của công tước…” Bruce nhanh chóng khen ngợi phòng ăn, ngày đầu tiên khai trương đã đem tuyết lê đã ướp lạnh mang ra, hướng Đường Khả Hinh nháy mắt một cái. Đường Khả Hinh khẽ giật mình nhìn về phía cô gái nhã nhặn đang ngồi trên ghế dựa phía kia, lật xem tạp chí, bộc lộ khí chất thục nữ, cô đột nhiên kích động cười nhưng lại lần nữa nghe phía sau có tiếng động, cô lập tức xoay người nhìn thấy mấy nam sinh viên, còn có một đôi tình nhân, bao gồm lữ khách Trung Quốc đến Cambridge, một thương nhân, bọn họ mỉm cười nói: “Khó có cơ hội được nhìn thấy phòng ăn Trung Quốc, nhất định phải vào nếm thử…”. Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ đi tới đầu cầu, khom lung hướng mọi người, nghẹn ngào cười nói: “Rất vui được đón tiếp quý khách…!!!” Lời nói vừa dứt, bên cạnh cây cầu nhỏ, tiếp tục đi đến mấy khách hàng bị thu hút bởi tấm quảng cáo của bé Mick, bọn họ cũng vừa nói vừa cười hướng bên này, Đường Khả Hinh thực sự kích động đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy ngày đầu tiên, vậy mà đã có hơn 20 khách hàng, giẫm trên bãi cỏ xanh, bước qua nhiều loại hoa trước phòng ăn, đi vào phòng ăn hoặc ngồi trên xích đu dây vui đùa… “ Khả Hinh…Con phải tin tưởng cha, khi con nỗ lực qua đi, thành công sẽ tự nhiên mà đến…”. “ Khả Hinh !!” Niky cầm khay, thực sự sốt ruột chạy vào phòng ăn nhìn Đường Khả Hinh đang ngẩng người, kêu to: “Come on !We are so busy!!”. Đường Khả Hinh vừa nghe, trong nháy mắt xoay người nhìn thấy Niky, liền nhiẹt tình mỉm cười, dọc theo con đường tràn ngập ánh sáng, kêu to: “Tới đây…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]