Ánh mặt trời rất rực rỡ. Hoa Hồ Điệp vẫn diễm lệ trong sớm tinh mơ. Nơi xa, còn có từng đóa hoa màu vàng bốn cánh ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp đong đưa. Đường Khả Hinh từ bệnh viện trở lại, mới vừa đi qua phía sau vườn hoa, muốn đi tới phòng ăn, vẫn đứng ở giữa ánh nắng, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh dương, vạt áo trước cài corsage màu xanh dương, cùng các lãnh đạo cấp cao và khách hàng từ sân đánh Golf đi tới, giống như đang bàn luận cái gì, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng trí tuệ, lúc nghe ý kiến của khách hàng, mặt của anh hơi trầm ngâm suy tư. . . . . . Chủ tịch Lưu nhìn Tưởng Thiên Lỗi im lặng, bật cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng làm việc luôn luôn cẩn thận, chỉ có lúc quyên tiền từ thiện mới sảng khoái một chút." Sau lưng lãnh đạo cấp cao, mọi người mỉm cười. Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra nụ cười, nói: "Từ thiện, là tiền mỗi công ty chúng ta kiếm từ cuộc sống người dân, đóng góp trở lại cho xã hội." "Lần trước quyên góp một trăm triệu, khiến cho Tập đoàn Á Châu rất có uy tín với chính phủ. Khó trách ngài và Tổng Giám đốc Trang, hai lãnh đạo trẻ tuổi của công ty cũng được lòng Thủ tướng như vậy." Chủ tịch Lưu vừa cười, vừa đi về phía khách sạn. Tưởng Thiên Lỗi chỉ cười nhạt, thật ra, mặc dù anh đang có chút chuyện, tác phong làm việc cứng rắn, nhưng người lại cực kì biết điều. Có ánh mắt dịu dàng phóng đến. Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có chút vội vàng nhìn đám Hoa Hồ Điệp. Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống, tiếp tục xách túi xách, đi tới con đường nhỏ rừng Phong. "Chủ tịch Lưu, xin lỗi, không tiếp được. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, cũng đã bỏ toàn bộ lãnh đạo cấp cao và khách hàng, lập tức xoay người, đạp sân cỏ mềm mại, đi về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh giống như đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Tưởng Thiên Lỗi đi theo cô, bước trên con đường nhỏ rừng Phong, lập tức đi tới trước mặt cô, tay nắm nhẹ cánh tay của cô. Hôm nay, anh đổi nước hoa rồi, mùi nam sĩ rất nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt vẫn yên tĩnh. Tưởng Thiên Lỗi lại gấp gáp nhìn cô. Nơi xa có ba nhân viên, người mặc đồng phục quản lý thuộc bộ phận dọn phòng, vừa nói vừa cười đi tới, thấy một bóng dáng màu trắng to lớn cao ngạo, đang lúc bọn họ nghi ngờ đi tới phía trước, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhất thời giật mình, vội vàng đứng lại, nhẹ cúi đầu gọi Tổng Giám đốc. Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, không lên tiếng. Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt nhìn anh, không kiêng dè. Ba nhân viên nhìn nhau, lại liếc nhìn bọn họ một cái, lập tức xoay người bước nhanh đi khỏi, trước khi đi, còn liếc trộm bọn họ một cái, nghĩ tới tin đồn quả nhiên không giả. "Em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh mặc trang phục mát mẻ xinh đẹp, hơi cẩn thận hỏi: "Em đi đâu vậy ?" Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của mình, đón ánh mặt trời dịu dàng, bóng dáng to lớn cao ngạo, hơi thở nam sĩ tôn quý, đập vào mặt. Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh không nói lời nào, trong lòng run lên, mới có chút vội vàng nhìn cô, gọi nhỏ: "Khả Hinh?" "Anh đang bận rộn?" Đường Khả Hinh nhìn anh, chỉ nhàn nhạt hỏi. "Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô, nói: "Hôm nay tương đối nhiều việc, bên sân đánh Golf lại mở rộng, đang cùng khách hàng tán gẫu vấn đề này." Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền muốn xách túi xách, vòng qua bên cạnh anh, đi khỏi. Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, hai mắt lộ ra đau lòng và vội vàng. Đường Khả Hinh không có lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng tránh thoát sự kiềm chế của anh, dịu dàng nói: "Vất vả." Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt quay đầu, nhìn cô. Cô lại không nói gì thêm, xách theo túi xách, tiếp tục đi về phía trước. Có ý tứ gì? Tưởng Thiên Lỗi không hiểu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh từ từ đi xa, có chút gấp gáp hỏi: "Khả Hinh? Vẫn tức giận như vậy sao? Nếu như thật tức giận, vậy thì tức giận là được, ở bên cạnh anh tức giận. . . . . ." Đường Khả Hinh không quay đầu lại, trong đầu nhớ tới lời của Như Mạt: Xin cô nhất định phải làm cho Thiên Lỗi hạnh phúc, bởi vì nhiều năm qua, tôi mang cho người đàn ông này rất nhiều khổ. Cũng xin cô yên tâm ở bên anh ấy, tôi sẽ không trở thành người thứ ba giữa các người, càng sẽ không quấy rầy tình yêu của các người, tôi cũng tin tưởng, cô có sức hấp dẫn có thể làm cho anh ấy yêu cô hơn, càng vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. . . . . . Bỏ qua cho chuyện của tôi, cũng đừng dễ dàng buông tha anh ấy, lại càng không phải sợ tình yêu, thật ra đối mặt với tình yêu, ai cũng có khó khăn nặng nề, đúng không? Thật ra, đối mặt với tình yêu, ai cũng có khó khăn nặng nề, đúng không? Cô không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Tưởng Thiên Lỗi thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng cô, mới vừa chán nản, hai mắt đột nhiên sáng lên, nói: "Đường Khả Hinh! ! Anh mời em xem phim có được không?" Bước chân của Đường Khả Hinh dừng lại. Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn cô, nói: "Anh mua một bó hoa hồng to, đứng ở rạp chiếu phim chờ em! ! Có lẽ, chúng ta xem phim, xem một số tình tiết trong phim, sẽ tìm được một chút phương hướng cho tâm hồn, chúng ta có thể ở bên nhau! Chúng ta cùng. . . . . . trải qua mọi chuyện. . . . . . Giống như bây giờ đang trải qua. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh lộ ra lạnh nhạt. "Tối hôm nay, 7 giờ! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại căng thẳng nói: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, không gặp không về! Anh đi ra cửa trước, tắt điện thoại! Em cũng tắt điện thoại! Trong thế giới chỉ có hai chúng ta, buổi tối này chúng ta vừa đi vừa nghỉ, đi ngang qua giáo đường, chúng ta còn có thể thuận tiện gọi Mục Sư ra ngoài, kết hôn. . . . . ." Một trận gió mang theo từng mãnh lá phong đầy tình ý, phẩy nhẹ ở trên mặt Đường Khả Hinh, có chút ngọt ngào. Cô vẫn không có xoay người. Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sau lưng cô, nhìn cô, kiên định nói: "Anh sẽ chờ em! ! Chờ cho đến khi em tới mới thôi! !" Đường Khả Hinh không có nghi ngờ, chỉ tiếp tục cất bước đi về phía trước. Trong cuộc đời, vốn chính là khúc quanh co, rốt cuộc tại khúc quanh sẽ gặp cái gì, chúng ta cũng không biết, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm và can đảm lên. Đường Khả Hinh nhanh chóng trở lại phòng ăn, thay đồng phục, hôm nay trên khuôn mặt giống như có thêm một chút màu sắc, nhìn người khác cũng nở nụ cười ngọt ngào, có chút dịu dàng, khi tiếp xúc với khách thật chân thành, thỉnh thoảng cười to vui vẻ. Trần Mạn Hồng đứng ở đầu kia, nhìn Đường Khả Hinh trò chuyện với khách, lúc nói đến rượu đỏ vẻ mặt rạng rỡ, cô chắt lưỡi, lắc đầu nở nụ cười. "Quản lý! Tại sao chị cười?" Tiểu Nhu đang cầm chai rượu khách mới vừa uống xong, lại gần, nhìn Trần Mạn Hồng, ngạc nhiên hỏi. Trần Mạn Hồng quay đầu, nhìn cô, tức giận nói: "Tôi cười cái gì liên quan gì đến cô ?". Tiểu Nhu chu miệng, nói: "Tôi chỉ quan tâm một chút thôi." "Cô là ai, tôi là ai, cô quan tâm làm gì?" Trần Mạn Hồng mắng cô xong, đột nhiên xoay người, nhìn Đường Khả Hinh khui rượu chát ở trước mặt khách, động tác hết sức thuần thục, hết sức dịu dàng lắng nghe khách nói, cô đột nhiên nở nụ cười cảm động nói: "Cô nhìn đi, làm vợ Tổng Giám đốc, hợp cách chứ?" Tiểu Nhu nghe xong lời này, theo ánh mắt của cô, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn tới nhìn lui, không hiểu hỏi: "Vợ Tổng Giám đốc đâu? Người kia là vợ tương lai của Tổng Giám đốc phải không?" Trần Mạn Hồng không nói nên lời, xoay người nhìn cô, hết sức tức giận nói: "Cho nên tôi nói cô! ! Tôi nói cô! ! Đầu óc của cô không biết cấu tạo thế nào mà ngốc nghếch như vậy! ! Đồ vô dụng!" Tiểu Nhu cũng không nói nên lời nhìn Trần Mạn Hồng, muốn khóc nói: "Quản lý, ở trong mắt của cha mẹ tôi, tôi rất thông minh, sao đến trong mắt chị, tôi trở thành ngốc nghếch vậy?" "Đi đi đi! Còn thông minh!" Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn bóng dáng xinh đẹp của Đường Khả Hinh, thật lòng nói: "Nếu như, Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta có được cô gái này, thật là phúc phận." "Quý khách, ngài từ từ dùng. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, đáp lời, xoay người muốn đi trở về kho rượu, đúng lúc này điện thoại di động vang lên. Cô nhanh chóng trở lại kho rượu, thấy điện thoại của Tô Thụy Kỳ, cô sững sờ, cầm điện thoại di động lên, nhận máy, đáp nhẹ: "Alô. . . . . ." "Nghe nói hôm nay em tới bệnh viện?" Tô Thụy Kỳ hỏi nhỏ. "Đúng vậy . . . . . ." Đường Khả Hinh cười nói. "Tại sao cũng không tới gặp anh?" Tô Thụy Kỳ có chút trách móc. "Bởi vì thời gian quá gấp." Đường Khả Hinh có chút áy náy nói. Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse, gỡ mắt kính xuống, cầm điện thoại di động, đứng lên đi ra phòng làm việc, mỉm cười nói: "Lần sau đến đây, nhất định phải tìm anh, chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt." "Tốt." Đường Khả Hinh đáp lời, lại nghe âm thanh anh đang đi tới lui, liền tò mò hỏi: "Anh đang bận rộn sao?" "Không phải. Tối hôm qua trực ban, sau đó có ca phẫu thuật, tan việc. Hôm nay là ngày giỗ của bà nội, anh phải cùng ông nội và người trong nhà ra ngoài thành mấy ngày, cho nên có chút bận rộn." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói. Đường Khả Hinh nghe vậy, đột nhiên mỉm cười, nói: "Được rồi. Thay em gửi lời thăm hỏi Thủ tướng. Mau đi đi." "Ừ. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cúp điện thoại, muốn đi vào phòng thay quần áo, lại nhìn thấy Tần Vĩ Nghiệp mới vừa từ đầu kia đi tới, hai mắt anh chợt lóe, để điện thoại di động xuống, theo bản năng cất bước đi tới phòng bệnh. . . . . . Vào lúc này, người giúp việc sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài, giống như mới trải qua sống chết, trốn ở một bên, cả người run rẩy. . . . . . Tô Thụy Kỳ đứng ở phía trước, hai mắt ngưng tụ, nhìn người giúp việc đi hướng ngược lại, anh liền chậm bước chân, đi tới phòng bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]