Đường Khả Hinh dừng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn mưa phùn thê lương phía trước, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ kia, đưa lưng về phía mình, rất kiên quyết và vô tình, hai mắt xoay tròn, chậm rãi hỏi: “Đi đâu?”
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: “Còn có thể đi đâu? Đã trễ thế này, đương nhiên là về nhà.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.
Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, mới vừa muốn bước đi.
“Đợi một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi cô.
Đường Khả Hinh muốn cất bước đi về phía trước, lại ôm tài liệu, ngừng lại, hai mắt hiện lên bi thương.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhận lấy cây dù màu đen tài xế đưa tới, mở ra, cất bước đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn hai mắt cô kiên quyết và lạnh lùng, chậm rãi nói: “Trời mưa, anh đưa em đi.”
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút lạnh lùng, thở dài một hơi, ôm tài liệu, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười lạnh nói: “Em làm sao dám phiền đại giá của anh? Đường Khả Hinh em chỉ là một người bình thường, một chút mưa nhỏ này, em vẫn chống lại được, không dám để cho Tổng Giám đốc Tưởng cao quý hạ mình. . . . . .”
Cô nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lại che dù, chậm rãi đi theo phía sau của cô, đi khỏi ánh đèn đại sảnh, khẽ nắm cánh tay của cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274205/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.