Ánh mắt Đường Khả Hinh vốn rất bi thương, nhìn thấy cả người Tưởng Thiên Lỗi ướt đẫm đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt của cô lạnh lẽo, không lên tiếng, muốn đi qua bên cạnh anh, về nhà.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cánh tay của cô, xoay người nhìn cô, nói: “Tôi tìm cô cả ngày! Cô đi đâu vậy?”
Mưa rơi càng lúc càng lớn!
“Buông tay!” Đường Khả Hinh lạnh lùng hất tay của anh ra, muốn về nhà!
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay của cô, nhìn hai mắt cô trong trẻo lạnh lùng, lập tức nói: “Tôi xin lỗi! Nhưng cô nghe tôi giải thích. . . . . .”
“Không có gì để giải thích!” Đường Khả Hinh muốn tránh thoát tay của anh, xoay người đi khỏi! !
“Cô nghe tôi giải thích!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt tay Đường Khả Hinh, gầm nhẹ một tiếng!
Đường Khả Hinh ném cây dù trong tay, đứng trước mặt của anh, đội gió to mưa lớn, hỏi: “Nghe anh giải thích cái gì? Nghe anh nói, buổi sáng hôn tôi, buổi trưa hôn chị ấy ?”
“Tôi không có hôn cô ấy!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.
Đường Khả Hinh mặc cho nước mưa điên cuồng trút trên người của mình, đâm vào trên mặt mình, lại hết sức khổ sở thất vọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh không có hôn chị ấy! Anh chỉ là ôm chị ấy, chỉ che chở cho chị ấy! Chỉ thương yêu chị ấy! Nếu như tình yêu của anh vĩ đại như thế, vậy tại sao muốn trêu chọc tôi? Trái tim của tôi vốn làm bằng thủy tinh, ném một cái sẽ vỡ tan, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274138/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.