Chương trước
Chương sau
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn về phía anh, nhìn anh mặc áo sơ mi trắng mới tinh, quần tây dài đen, rất tao nhã ngồi ở bên cửa sổ, cầm ly sữa tươi uống, thần thái đó, khí chất đó rất nghiêm nghị và bình tĩnh, giống như ngày hôm qua người kia không phải là anh. . . . . . Cô nở nụ cười, nói: "Trong cuộc đời của anh sẽ nói cám ơn sao? Nhất là đối với một người như tôi . . . . ."
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, vẫn dáng vẻ ở trên cao, nói: "Tại sao không? Nếu cô giúp tôi..tôi sẽ nói cám ơn. . . . . ."
"Nhưng anh mới vừa nói, tôi không cần giúp anh, muốn tôi sau này đừng xen vào chuyện người khác. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắc nhở anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm nói: "Tôi không cần anh cám ơn, bởi vì tôi đã quên chuyện ngày hôm qua, quên mất hết sạch sẽ, anh đã làm chuyện gì, tôi đều không nhớ rõ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô.
"Nhưng tôi hi vọng. . . . . ." Đường Khả Hinh thật lòng nhìn về phía anh nói: "Nếu thật sự rất yêu cô ấy, muốn say rượu để cho cô ấy nhìn, hay là. . . . . . Tỉnh táo đi khỏi. . . . . . Nếu không, cô ấy sẽ không đau lòng, cũng sẽ không yên tâm. . . . . ."
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, hai mắt lóe lên mãnh liệt.
Đường Khả Hinh lại sâu kín nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, nhớ tới bộ dáng Như Mạt dịu dàng như nước, có lẽ giữa bọn họ có một chút nguyên nhân gì, nếu không sẽ là một đôi hạnh phúc nhất trên thế giới, trong lòng của cô ảm đạm, không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoay người, vươn tay muốn kéo cửa ra. . . . . .
Có người vội ôm lấy eo nhỏ của cô, mãnh liệt xoay người của cô.
Khả Hinh nhanh chóng xoay người, dán chặt ở cạnh tường, trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở trước mặt của mình, nắm bả vai của mình, hai mắt lóe lên mãnh liệt, nói: "Tối hôm qua. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhìn vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, cô đột nhiên mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không hiểu.
"Tối hôm qua. . . . . . Nếu anh thật giống như tôi nói, vừa khóc vừa la, đòi nhảy, tôi gọi xe đưa anh đến bệnh viện tâm thần!" Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, lập tức đẩy anh ra, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi ra phòng làm việc, nhìn Đường Khả Hinh nhẹ nhõm bước nhanh về phía trước, thậm chí cô chợt quay đầu lại, nhìn mình le lưỡi một cái, mới xoay người bước đi, anh cứ nhìn cô bước đi thật nhẹ nhàng, anh đột nhiên mỉm cười, tựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem tối hôm qua rốt cuộc mình uống bao nhiêu rượu? Càng nghĩ càng thấy quá mất mặt, thở dài một hơi, nhớ tới lúc nảy Khả Hinh nói rất hung hăng, không nhịn được mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng thật vui vẻ đi vào thang máy, bởi vì cô cảm nhận được Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười ở sau lưng, cô không nhịn được mỉm cười, nhấn nút đóng cửa, tựa vào bên tường thang máy, nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi nắm bả vai của mình, cúi đầu, mất mặt nói câu cám ơn cô, cô chắc lưỡi một tiếng, không nhịn được cười nói: "Nói tiếng cám ơn cũng giống như bị trời đánh! Chậc!"
Thang máy nhanh chóng trượt xuống, mang theo bóng dáng nho nhỏ xuống lầu một, cửa thang máy mở ra.
Đường Khả Hinh sảng khoái mỉm cười bước ra, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, quần thường và giày da màu trắng, rất phong độ cùng đám người Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi sang bên này, ánh mắt cô lập tức sáng lên, thật vui vẻ đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Tổng Giám đốc! !"
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại nhìn Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tinh thần rất phấn chấn, mắt to trong suốt lấp lánh đi tới, sắc mặt của anh lạnh lẽo, trực tiếp sải bước đi về phía trước, không để ý tới cô!
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sững sờ nói: "Chuyện gì vậy?"
Bốn người Lâm Sở Nhai chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, liền im lặng không lên tiếng bước đi.
Đường Khả Hinh càng thêm kinh ngạc nhìn bọn họ nói: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Mấy người đàn ông cùng theo tâm trạng không tốt của Trang Hạo Nhiên bước đi, không ai dám quay đầu lại.
Hôm nay thứ bảy, Đường Khả Hinh có thể trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại rất căng thẳng đuổi theo bọn Lâm Sở Nhai, chạy đến trước mặt của Tào Anh Kiệt, người có tính khí tốt nhất, dùng trước ánh mắt nhìn Tào Anh Kiệt, hỏi: xảy ra chuyện gì?
Tào Anh Kiệt cố ý lườm cô, vươn tay gõ trán của cô một cái, mới cất bước đi về phía trước.
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo, nhanh chóng đi tới trước mặt của Trang Hạo Nhiên, ngăn anh đi ra đại sảnh Á Châu, nhìn anh căng thẳng nói: "Tổng Giám đốc, tôi làm sai chuyện gì sao? ngày hôm qua tôi làm việc không tốt? Tôi lập tức làm ngay, anh đừng tức giận!"
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, lại đưa tay đẩy người của cô, tiếp tục đi về phía trước, đi ra sau vườn hoa, dọc theo đường nhỏ, đi tới cao ốc văn phòng Hoàn Cầu.
Đường Khả Hinh giật mình, vội vàng đi theo Trang Hạo Nhiên, không nhịn được vươn tay nắm cánh tay của anh, kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên hất tay của cô ra, tiếp tục bước nhanh về phía trước, đi vào cao ốc Hoàn Cầu, trong hành lang tất cả nhân viên tiếp tân, Quản lý đại sảnh cùng tất cả nhân viên lập tức đứng thẳng người, cung kính khom lưng, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên lập tức đi vào thang máy, bọn Lâm Sở Nhai cũng đi vào, Đường Khả Hinh cũng chen vào, cô lập tức đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như một tên hề, ngây ngốc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên làm như không nhìn thấy cô, chỉ quay đầu đi.
Đường Khả Hinh mím môi, mềm mỏng nói: "Tổng Giám đốc, anh làm sao vậy? Không nên tức giận nha! Có chuyện gì anh cứ nói ? Chỉ cần anh nói, tôi sẽ đi làm, anh kêu tôi học thuộc lòng, tôi ghim vào tay của mình, cũng đã thuộc lòng rồi?"
Trang Hạo Nhiên làm như không nghe thấy, nhìn thang máy nhanh chóng chạy lên, sau đó dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, mở ra, anh nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này Tiêu Đồng ra đón, thấy Đường Khả Hinh, mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Cám ơn trời đất, rốt cuộc cô xuất hiện rồi!"
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận bước đi, cô không nhịn được bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tối hôm qua, Tổng Giám đốc chúng ta lo lắng cô xem mắt, không biết sẽ gặp loại đàn ông như thế nào, sợ cô bị khi dễ, liền gọi điện thoại đến Nhã Các hỏi, không ngờ nghe nói một mình cô gặm hết bàn món ăn, còn nói cô tức giận đi khỏi, anh ấy lo lắng cô xảy ra chuyện giống như bữa tiệc của Cậu chủ Tô, lập tức phái chúng tôi tìm cô khắp nơi, anh ấy một mình lái xe chạy khắp thành phố cả buổi tối, đến ba bốn giờ sáng mới trở về, rồi đến phòng quan sát, nghe nói mới biết cô đi đâu, năm giờ anh ấy mới ngủ, phía bên Anh quốc có chuyện khẩn cấp, muốn anh ấy dậy xử lý, cho nên chợp mắt mấy phút, lại dậy rồi. . . . . ."
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Đồng, trong lòng không nhịn được ấm áp, nói: "Không thể nào? Tôi . . . . ."
"Gọi điện thoại cho cô không được. . . . . . Thật không biết cô đi đâu. . . . . . Aiz. . . . . . lần này anh ấy tức giận không nhẹ rồi. . . . . . Nhanh đi năn nỉ anh ấy đi!" Tiêu Đồng lập tức nháy mắt căn dặn Đường Khả Hinh!
"Ồ ồ ồ!" Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay lên.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Phòng làm việc Tổng Giám đốc!
Trang Hạo Nhiên chỉa đôi mắt gấu mèo 0.0, cầm điện thoại lên, nghe Đông Anh nói Tổng Giám đốc muốn mời anh buổi chiều nay đi đánh golf, anh hừ một tiếng, mới nói: "Anh không có thời gian! ! Để cho anh ấy tự mình dắt chó đi dạo đi!"
Bộp một tiếng, cúp điện thoại!
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, giọng nói của con bé đáng chết Đường Khả Hinh truyền đến: "Tổng Giám đốc, anh mở cửa đi, tôi đưa cà phê vào cho anh".
"Hừ! Cô cho tôi thuốc tiên, tôi cũng không cho cô vào!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở tài liệu ra, quyết định chủ ý, không thèm để ý tới cô!
Cửa ra vào kêu tách một tiếng, bị người có chìa khóa mở ra!
Trang Hạo Nhiên lập tức lui về phía sau một cái, kinh ngạc nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh vô cùng tự nhiên, mặc quần áo thể thao hôm qua có chút đáng yêu, bây giờ nhìn lại làm cho người ta hết sức chán ghét, vẻ mặt tự nhiên đang cầm cà phê, để chìa khóa ở bên trong đĩa, chậm rãi đi tới.
"Ai cho cô đi vào? Dám cả gan? Lại dám mở cửa phòng tôi?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng đặt cà phê ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, sau đó đi vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh, đưa hai tay ra, níu lấy vành tai của mình, cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn chằm chằm người này!
"Tôi sai rồi. . . . . . Tối hôm qua tôi. . . . . ."
"Lão tử không nghe!"
Đường Khả Hinh im lặng!
Trang Hạo Nhiên tức giận mở tài liệu ra, xem mấy lần lại không thể nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô, tức giận vươn tay đâm cái trán của cô nói: "Tôi nói cô đấy! Cô đấy! Thứ vô dụng! Ở trên bữa tiệc bị dạy dỗ như vậy, còn không rút kinh nghiệm!"
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, nhưng có chút không hiểu nhìn về phía anh, hỏi: "Gì?"
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, chỉ phiền não xua tay một cái, nói: "Cút cút cút! ! Cút ra ngoài! Nhìn thấy cô là bị phiền lòng! Hôm nay tôi phái thêm một thư ký trông coi rượu đỏ tới đây, tránh khỏi nhìn thấy cô muốn buồn nôn!"
Đường Khả Hinh kinh hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Anh không cần tôi sao!"
"Không cần!" Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, chuẩn bị phê duyệt tài liệu.
Đường Khả Hinh gấp gáp, nói: "Tôi thật sự không cố ý, tôi thề có được không vậy! Tối hôm qua một mình tôi chống đỡ hết một bàn món ăn, vốn định đi về nghỉ, không ngờ gặp phải Tưởng Thiên Lỗi, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . ."
"Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi cái gì . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhìn cái người không có tiền đồ, anh tức giận đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, mới nói: "Cô vì dư luận mới đi đến Hoàn Cầu của tôi, bây giờ cô muốn đi khỏi đúng không?"
"Không có đâu!" Đường Khả Hinh lại căng thẳng đi tới trước mặt của anh, ngồi xổm xuống thật đáng thương giải thích nói: "Tôi không có nghĩ nhiều như vậy. . . . . ."
"Làm việc không xem trước ngó sau, rốt cuộc đến khi nào cô mới lớn lên?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô!
"Tôi sai rồi. . . . . . sau này tôi không dám nữa. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức nói.
"Tôi không muốn một người nghe lời! Tôi muốn một người biết suy nghĩ!" Trang Hạo Nhiên lại không có để ý cô, đột nhiên cảm thấy dạ dày của mình đau nhói.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh, căng thẳng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Giận đến bao tử đau!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, mới hỏi: "Điện thoại di động của cô đâu? Tại sao tối hôm qua tôi gọi không nghe máy!"
"Điện thoại di động tôi luôn chỉnh chế độ rung, tối hôm qua quá mệt mỏi, còn uống một chút rượu nên ngủ quên, không nghe được. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lấy điện thoại màu trắng Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, đưa cho anh xem.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, đoạt lấy điện thoại của cô, điều chỉnh tiếng chuông lớn nhất cho cô, mới hung hăng nói: "Như vậy sau này tôi xem cô còn dám không nhận điện thoại của tôi không, tức chết tôi rồi!"
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng cô, hung hăng lườm cô một cái, hơi dịu dàng hỏi: "Cả đêm hôm qua. . . . . . không ngủ hả?"
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, tức giận nói: "Hôm nay thứ bảy, cô đi về nghỉ ngơi đi. . . . . ."
"Anh còn đang tức giận, tôi sẽ không trở về. . . . . ." Giọng nói Đường Khả Hinh có chút dịu dàng.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhịn cười, nhìn anh.
"Hôm nay Tổng Giám đốc Tưởng hẹn tôi đánh golf, không có thời gian để ý đến cô nhóc cô!" Trang Hạo Nhiên cười, đứng lên, không để ý tới cô.
"Đánh golf?" Đường Khả Hinh đột nhiên hưng phấn hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.