Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, nhìn về phía Trần Mạn Hồng bởi vì quágấp, hoàn toàn không nhìn thấy người ở trước mặt, lê giày cao gót, sảibước đi về trước!
"Quản lý Trần!" Đông Anh lập tức gọi
Trần Mạn Hồng. Trần Mạn Hồng không nghe được có người gọi mình, chỉ cầmđiện thoại di động đi về phía bên kia, gấp gáp nói: "Cô tỉnh táo mộtchút! Đi bộ phận nhân sự nộp đơn từ chức, đến lúc đó lại phục chức, toàn bộ tuổi nghề của cô sẽ trở thành số không! Còn có tất cả phúc lợi củacô. . . . . ."
"Trần Mạn Hồng!"
"Người nào chỉ mặt gọi tên người như vậy! ?" Trần Mạn Hồng hết sức chánghét tức giận xoay người, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn Giámđốc cùng thư ký đứng ở cửa thang máy lạnh lùng nhìn mình, sắc mặt của cô chợt thay đổi, cũng quên cắt đứt trò chuyện, lập tức dừng một bên, gọinhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Trần Mạn Hồng một mình đứng ở trong hànhlang, vẻ mặt có chút hốt hoảng, liền di chuyển bước chân sâu kín đi vềphía cô. . . . . .
Trần Mạn Hồng cảm thấy bước chân kia càng lúc càng gần, sắc mặt của côcó chút vặn vẹo, âm thanh trong điện thoại di động, vẫn không ngừng vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt Trần Mạn Hồng, nhìn bộ dáng cô cúi đầu, cung kính, anh im lặng không lên tiếng duỗi ngón tay, chạm đến điệnthoại di động trong tay cô.
Trần Mạn Hồng khẽ cau mày, nắm chặt điện thoại di động, không biết làm sao.
Tưởng Thiên Lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1274014/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.