Chương trước
Chương sau
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới một cái, mặt không lộ vẻ gì ho khan một tiếng.
Đường Khả Hinh cẩn thận theo dõi ánh mắt của anh, giống như lộ ra tin tức cho phép, nhưng không dám quá chắc chắn, do vậy không dám nhúc nhích, cô thật sự rất sợ anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Tổng Giám đốc phu nhân bảo cô ngồi, cô cứ ngồi! Đừng nơm nớp lo sợ như vậy! Tới đây! Tới đây, ngồi chỗ này với tôi, tôi chen cho cô một chỗ."
"Tại sao anh phải chen một chỗ? Cô ấy cũng không phải nhân viên Hoàn Cầu của anh, cũng không phải là bạn của Ricky ! Anh coi chừng bạn gái họa sĩ của anh trước đi!" Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười một tiếng, sau đó bảo nhân viên phục vụ bày ra một cái ghế ở giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, mới ngửa mặt nhìn cô nói: "Ngồi đi!"
Đường Khả Hinh liếc nhìn vị trí kia, ngẩn người.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được nhìn vợ chưa cưới một cái, rồi nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng.
"Qua đi!" Tần Hà đứng ở kế bên Đường Khả Hinh, chọc mạnh một cái!
Thân thể Đường Khả Hinh mềm nhũn nhưng vẫn thật cẩn thận đi vòng qua cái bàn, chậm rãi đi tới đi tới giữa Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, liếc mắt nhìn cái ghế trống, suy nghĩ một chút, vẫn thở một hơi, nhẹ nhàng chuyển người từ từ ngồi xuống, nhất thời cảm thấy hơi thở đáng sợ của hai đàn ông phà vào mặt, làm cho má trái và má phải của cô đều đỏ lên, cô không nhịn được cúi đầu.
Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi hơi chỉnh sửa âu phục một chút xê dịch về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Anh đừng chen qua, bên tôi đã không có chỗ trống."
Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm nhìn người này!
"Ngồi xích sang bên kia một chút! Mau!" Trang Hạo Nhiên lại thúc giục anh!
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh một cái, không nhịn được xê dịch một vị trí, tay vẫn không tránh khỏi đụng phải bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh đặt ở trên ghế, Khả Hinh lập tức rút trở lại, không nhịn được nắm cái bàn nhích tới gần bên cạnh Tô Thụy Kỳ, lại đụng phải cánh tay ấm áp của Tô Thụy Kỳ, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng nhìn cô.
Có vài lời, không cần nói.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lại dịch sang bên kia một chút.
Tô Linh ngồi ở phía đối diện, nhìn ba người bọn họ cứ lấn tới lấn lui như vậy, liền ngạc nhiên cười nói: "Mọi người. . . . . . nóng sao?"
Bọn Trần Tuấn Nam và Lâm Sở Nhai cùng đứng lên, muốn nhường ra vị trí cho sếp mình.
"Ngồi xuống" Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mở miệng.
Mấy người bọn họ chỉ đành im lặng ngồi xuống.
Như Mạt nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, thậm chí có chút không tự nhiên, lòng của cô không nhịn được căng thẳng, có chút lo sợ, sau lưng cảm giác lạnh lẽo.
"Đúng rồi, lúc nảy anh kêu loại rượu gì, tại sao không nói cho chúng tôi, cứ tùy tiện làm càn như vậy? Quá không tôn trọng Tô tiểu thư và cậu chủ Tô rồi." Nhậm Tử Hiền nhìn Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
Tô Linh lập tức mỉm cười nói: "Không có việc gì, tôi và Ricky đều rất tùy ý, mọi người thoải mái là được."
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nói: "Đúng vậy. Đối với thức ăn và rượu, tôi không có yêu cầu quá cao."
Trang Hạo Nhiên thần thần bí bí cười nói: "Bảo đảm mọi người hài lòng, hôm nay lúc tôi đến đây đã cùng bartender vui vẻ một phen."
"Tôi nhìn thế nào cũng không cảm thấy anh giống Tổng Giám đốc." Nhậm Tử Hiền lại không nhịn được tổn hại anh, nói: "Vẫn là chồng chưa cưới của tôi có sức hấp dẫn."
Như Mạt không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tử Hiền ở phía đối diện.
Tử Hiền cũng lạnh lùng nhìn cô, giống như cây đinh, đóng đinh cô!
Như Mạt không dám lên tiếng, chỉ cúi xuống khẽ cắn môi dưới.
Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt một cái, sảng lãng cười nói: "Tôi giống như cái gì, tôi là Tổng Giám đốc là được rồi."
"Tổng Giám đốc Trang chúng ta tận sức kinh doanh nghiệp khách sạn, đối với tất cả lĩnh vực cũng tự mình nghiên cứu và thí nghiệm, tinh thần lãnh đạo như vậy thật là may mắn cho Hoàn Cầu." Tưởng Thiên Lỗi nói.
Trang Hạo Nhiên đắm đuối đưa tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Quả nhiên là anh hiểu rõ tôi nhất"
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, rồi quay mặt sang chỗ khác. Anh luôn không có cách nào làm khó dễ người này.
Tần Hà dẫn ba bartender và năm nhân viên phục vụ, bước nhanh tới, cung kính khom lưng chào hỏi mọi người, trong đó có một người mặc bành tô, hết sức đẹp trai phong độ đi đến trước bàn ăn, khẽ lịch sự gật đầu, đột nhiên gõ ngón tay một cái! !
Toàn bộ ánh đèn quầy bar tắt ngấm.
Mấy người phụ nữ hoảng sợ.
Ở giữa không trung đột nhiên sáng lên ngọn lửa màu xanh lam.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn không chớp mắt.
Nhà ảo thuật ẩn ở trong bóng tối, xa xa dùng lời nói sâu kín thần bí: "Truyền thuyết, ngọn lửa màu xanh lam là ngọn lửa tình yêu, che giấu tầm mắt người tình, thần bí không thể nắm lấy. . . . . . . . . Giống như ma thuật. . . . . ."
Phụt!
Nhà ảo thuật đột nhiên gõ ngón tay, ngọn lửa màu xanh lam bay lên ở trên bàn ăn, giống như một bó tư tưởng nho nhỏ, đang thiêu đốt hừng hực.
"Chúng ta đặt đam mê vào ngọn lửa, chúng ta đặt tình cảm vào ngọn lửa, chúng ta đặt dịu dàng vào ngọn lửa, còn có cái gì có thể dập tắt tình yêu của chúng ta?" Nhà ảo thuật chậm rãi đưa ra ngón tay thon dài lên phía trước nâng ngọn lửa màu xanh lam nho nhỏ, đột nhiên từ từ di chuyển bước chân, đi vòng qua toàn bộ khách quý trên bàn ăn, sau cùng đến trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Trong lòng cô có tình yêu không?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Nhà ảo thuật, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, nhìn mọi người một cái, ngây ngốc lắc đầu một cái.
"Cô không có tình yêu?" Nhà ảo thuật hết sức kinh ngạc nhìn cô nói: "Vậy. . . . . . thổi tắt ngọn lửa màu xanh lam này! ! Thổi tắt nó đi!"
Đường Khả Hinh cảm thấy thật ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên, nhìn tất cả mọi người đều yên lặng nhìn mình, cô chớp chớp mắt to, không khỏi có chút hoảng sợ nghiêng người tới trước, phồng má nhẹ nhàng thổi, nhưng ngọn lửa đột nhiên bướng bỉnh chạy trên bàn ăn, cô ngạc nhiên nhìn ngọn lửa màu xanh lam. . . . . .
Nhà ảo thuật lộ ra vẻ mặt đẹp trai như hoàng tử, nói: "Nó không muốn dập tắt, thay cô đi tìm bạch mã hoàng tử."
"À?" Khả Hinh kinh ngạc nhìn Nhà ảo thuật, kêu nhỏ: "Có ý gì?"
"Màn ảo thuật này được gọi là đoán người tình, nếu ngọn lửa màu xanh lam rơi vào trước mặt của nam sĩ nào, mời đứng lên, tạm thời hôn cô gái không tình yêu này, cho cô ấy lực lượng. . . . . . Trợ giúp cô ấy sống tiếp. . . . . ."
"Không cần! !" Khả Hinh lập tức hoảng sợ kêu to!
"Nhất định cần!" Hai mắt nhà ảo thuật nóng lên nhìn Đường Khả Hinh.
Phụt một tiếng, trước mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ! ! Cô ah một tiếng, hoảng sợ ngửa người ra sau, trong chớp mắt Tô Thụy Kỳ nắm chặt tay của cô, cũng có chút căng thẳng nhìn Nhà ảo thuật.
"Trò chơi bắt đầu, bây giờ là lúc chứng kiến kỳ tích duyên phận . . . . . ." Nhà ảo thuật đột nhiên nhẹ nhàng đưa ra ngón tay giữa và ngón cái, bắn về phía ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên trôi nổi trên không trung một lúc lâu rồi chậm rãi bay tới trước mặt của Khả Hinh, tinh nghịch nhảy nhót mấy cái, sau đó di chuyển vị trí, bay tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, nhẹ dừng lại một chút. . . . . .
Tô Thụy Kỳ nhìn ngọn lửa màu xanh lam ở trước mặt của mình, nhẹ nhàng sáng một lúc lâu, lại di chuyển vị trí bay tới trước mặt của Trần Tuấn Nam, sau đó bay tới trước mặt của Tô Lạc Hoành, lại bay tới Tào Anh Kiệt, rồi đến Lâm Sở Nhai, Lãnh Mặc Hàn, rốt cuộc chậm rãi trôi dạt đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi ngừng lại, nó ở trước mặt anh giống như đứa bé bướng bỉnh, bay tới bay lui, bay tới bay lui, không chịu đi.
Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn ngọn lửa màu xanh lam này hoảng sợ đến thở hổn hển.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy chơi thật vui, bật cười, nhìn ngọn lửa màu xanh lam bay tới bay lui ở trước mặt của mình, ánh lửa xanh lam chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai và hai mắt nóng bỏng của anh, ở dưới ánh sáng, anh đúng là rất đẹp trai mê người, anh thật sự rất thích ngọn lửa này, theo bản năng muốn vươn tay nhẹ nâng ngọn lửa, không ngờ ngọn lửa nhẹ nhàng bay đi, trôi dạt đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, lại nhẹ nhàng nhảy nhót ở trước mặt của anh, bướng bỉnh không chịu đi, thắp sáng khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, hai mắt thâm thúy, môi mỏng hấp dẫn mím chặt.
Trên trán của Khả Hinh rịn mồ hôi, tích tích tuôn ra, từng giọt dọc theo khóe mắt chảy xuống, cô hoảng sợ tim đập thình thịch!
Như Mạt có chút căng thẳng vặn chặt khăn ăn, nhìn ngọn lửa này.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh lam vẫn còn đang ở trước mặt của mình, bướng bỉnh nhảy nhót, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, cũng hơi xốc xếch nhìn nó.
"Không thể nào?" Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười một tiếng, một chút cũng không giống vợ chưa cưới của người ta, đổi tư thế ngồi, hết sức hết sức hứng thú nói: "Chờ một chút, tôi đột nhiên có chút tò mò quy tắc trò chơi này."
Nhà ảo thuật hết sức thân sĩ nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, khẽ mỉm cười.
"Anh mới vừa nói. . . . . . Ngọn lửa bay tới trước mặt người nào, người đó phải hôn cô gái không tình yêu. . . . . . Vậy. . . . . . Là hôn nơi nào?" Tử Hiền ngẩng đầu nhìn Nhà ảo thuật, cười hỏi.
Nhà ảo thuật khẽ gật đầu, mỉm cười nói: ". . . . . . Môi. . . . . ."
Đường Khả Hinh thở hốc vì kinh ngạc, lại hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu, muốn nói không cần, lại nhìn thấy ánh mắt thần bí sắc bén của Nhà ảo thuật, cô nghĩ tới ngọn lửa lúc nảy, nuốt nước miếng không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn này ngọn lửa, nó không chịu đi !
Trang Hạo Nhiên phốc một tiếng, che miệng cúi đầu nhịn cười!
Ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, lại tinh nghịch nhảy nhót.
Như Mạt nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nắm chặt ly nước.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ngọn lửa trở lại nữa, anh đột nhiên cất tiếng cười to lên nói: "Chẳng lẽ. . . . . . Nó thật yêu thích tôi?"
"Duyên phận vốn kỳ diệu như vậy, muốn bắt không xong, muốn đoán, đoán không ra. . . . . ." Nhà ảo thuật đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, cúi xuống, nắm một ly nước ấm, mới vừa uống một hớp, ngọn lửa màu xanh lam phản chiếu ở trên ly nước, đột nhiên trở lại trước mặt của anh, anh nhíu mày để xuống ly nước, nhìn ngọn lửa màu xanh lam ở trước mặt mình càng cháy càng lớn thành quả cầu, cuối cùng phát ra tiếng lách tách, phụt một tiếng, trái cầu lửa dập tắt, còn sót lại một ngọn lửa màu đỏ thẫm, giống như cánh hoa, rơi xuống trong ly nước của anh, giống như trái tim mong manh phát sáng ! !
Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhà ảo thuật hỏi: "Chuyện gì vậy?" Ngọn lửa không đi nữa.
"Chuyện này còn không hiểu à?" Tử Hiền nhìn anh cười nói: "Ý là anh phải tạm thời hôn Đường Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh đã cứng ngắc tại chỗ, trợn mắt hốc mồm, trong lòng của cô đang nghĩ, tại sao chuyện gì cũng liên quan tới tôi vậy?
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn về phía Nhà ảo thuật.
Nhà ảo thuật mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Ngọn lửa đang ở trước mặt của ngài, mời tạm thời hôn cô gái không tình yêu, tiếp thêm cho cô ấy lực lượng. . . . . ."
"Cô ấy không cần người khác cho cô ấy, cô ấy cũng có rất nhiều lực lượng! Tôi còn ngại cô ấy dư thừa tinh lực !" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn nói.
Lời này vừa nói ra, người trên bàn ăn lộ ra vẻ mặt khác nhau, có người ho khan, có người cười nhẹ, có người im lặng, Tử Hiền cảm thấy buồn cười, hai mắt Như Mạt run rẩy đau lòng, tay vẫn vặn chặt khăn ăn, sắc mặt Tô Thụy Kỳ vẫn bình tĩnh nhìn về phía Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng không nhúc nhích, hoàn toàn hóa đá.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh nhìn tôi làm gì? Cho rằng tôi không muốn tình yêu kì diệu này à? Anh không muốn nụ hôn này, tôi muốn!"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn anh, không biết nói sao cho phải!
Như Mạt căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy có ánh mắt dịu dàng đang nhìn về phía mình, anh lạnh lùng không lên tiếng, ngồi tại chỗ, khuôn mặt căng thẳng.
Lúc này, Tô Linh lại cảm thấy thú vị bật cười nói: "Tôi cảm thấy trò chơi này thật thú vị."
Tô Thụy Kỳ không nhịn được nhìn về phía chị gái.
Tô Linh suy nghĩ một chút, mới nói: "Lúc nhà ảo thuật bắt đầu trò chơi này cũng không có nói cho chúng ta biết phải thực hiện như thế nào để cho chúng ta không tự chủ rơi vào, sau đó nói với chúng ta, đây là một ngọn lửa tình yêu, một ngọn lửa duyên phận, giống như một mê cung, chúng ta đều rất ngoài ý muốn, mơ hồ, thậm chí không hiểu, cho tới bây giờ, đã có đáp án. . . . . . Duyên phận chính là như thế, không thể dự đoán trước. Trình diễn hết sức đặc sắc. Tổng Giám đốc Tưởng, nếu anh không đồng ý tiếp nhận kết quả trò chơi duyên phận này thì có vẻ không có thành ý."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tô Linh một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh như bị người rút hết ba hồn bảy vía, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Mọi người nhìn xem cô gái không tình yêu một chút, người đã bị hút khô hơi sức, cần lực lượng. . . . . ."
Phốc! Tào Anh Kiệt cúi đầu nở nụ cười!
Lúc này, Tô Thụy Kỳ mở miệng nói : "Mặc kệ như thế nào, hai người xa lạ nhau, phải hôn nhau không tốt lắm đâu?"
Tô Linh là một cô gái hết sức thông minh, có chủ kiến cũng dịu dàng quyến rũ, cô nhìn về phía em trai mỉm cười nói: "Em trai, trò chơi duyên phận, nếu không tiếp nhận thì sẽ không có được hạnh phúc, nên buông tha hay nắm lấy, là đàn ông nên thẳng thắn một chút."
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhìn về phía Tô Linh, nói: "Lời nói của Tô tiểu thư đang hướng về phía Thiên Lỗi."
Tô Linh hai mắt sáng ngời nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: "Tôi chỉ rất thưởng thức màn trình diễn ảo thuật này thôi, tôi hi vọng có thể để cho nó thăng hoa và kết thúc viên mãn. Nhưng . . . . . . Nếu vợ tương lai của Tổng Giám đốc Tưởng để ý, vậy thì là chuyện khác rồi, chúng ta không cần làm người khác khó chịu."
Mọi người cùng nhau tò mò nhìn về phía Nhậm Tử Hiền.
Nhậm Tử Hiền suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được nhìn mọi người nói: "Nói thật, tôi có chút ghen! Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn muốn nhìn cảnh tượng này! Tôi ủng hộ lời của Tô tiểu thư, để cho màn trình diễn ảo thuật đặc sắc này thăng hoa và kết thúc viên mãn."
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cái vợ chưa cưới nói: "Em thật sự là làm tận sức à!"
Nhậm Tử Hiền nâng lên ly nước, uống một hớp, mới tự nhiên cười nói: "Nếu như em để ý tới một nụ hôn, anh có thể trở về bên cạnh em, cho dù em nghiền nát Đường Khả Hinh cũng muốn ngăn cản chuyện này."
Thân thể Đường Khả Hinh chợt chấn động mạnh, gan vỡ nát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.