Có lẽ Tô Thụy Kỳ hơi say, cúi đầu, mặt khẽ dán trên tóc cô, dịu dàng hỏi: "Ngày mai ngày mấy?"
Đôi tay Đường Khả Hinh nắm chặt lan can, hai mắt đột nhiên cứng lại nhìn một điểm, giống như nhìn thấy được một bi kịch, thân thể của cô bắt đầu hơi run rẩy.
Tô Thụy Kỳ cảm thấy thân thể của cô hơi run rẩy liền cúi xuống, nghiêngmặt nhìn đôi mắt to sáng ngời, căng thẳng nhìn về phía trước, ngập trànnước mắt bi thương, hai mắt của anh xẹt qua đau lòng, chậm rãi đưa haitay ra ôm lấy bả vai của cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình, bấtđắc dĩ nói: "Được rồi. Xem như làm anh trai của cô một buổi chiều."
Đường Khả Hinh chớp mắt, ngay sau đó nước mắt lăn xuống, cả người bắtđầu kích động run rẩy, tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, nước mắt từng viên chảy ra.
Tô Thụy Kỳ siết chặt đôi tay, từ phía sau ôm lấy cô, cảm thấy thân thểcủa cô không cách nào trút hết bi thương, đành nói: "Nếu có chuyện đaulòng thì khóc đi."
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn về phía rừng Phong xinh đẹp đỏ rực,giống như ngọn lửa thiêu đốt sinh mạng, cô không khóc ra tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía rừng phong nơi xa, lặng lẽ rơi lệ.
Người ta nói, trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
Tô Thụy Kỳ thừa dịp trời chiều còn một chút sắc đỏ, đẩy chiếc xe đạpmình thường dùng để tập thể dục, quay đầu nhìn Khả Hinh từ trong phòngkhách, hào hứng chạy theo ra, trong tay ôm mấy chiếc lá sen, chạy đếnsau lưng Tô Thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc/1273966/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.