Đường Khả Hinh bị anh hôn, cả người như bị điểm huyệt, trừng lớn con ngươi nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi cầm lên một ly rượu, đưa đến môi Đường Khả Hinh, nói: "Uống." Đường Khả Hinh thật sự bị mù tạt sặc đến không chịu nổi, vội vàng cúi đầu, uống một hớp rượu xuống bụng, nhất thời cảm giác khoang miệng cay xè, cay đến nổi không chịu đựng được, nóng bức làm cho đầu cô đầy mồ hôi, thở mạnh. Các quan chức bật cười lên, khen bạn gái Tổng Giám đốc Tưởng thật biết điều. Tưởng Thiên Lỗi cũng cười không nói gì, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh hôm nay để tóc ngắn, so với hôm qua mát mẻ hơn, nhất là chiếc váy ngắn xương cá cô mặc vừa người hợp mốt, lộ ra đường cong bộ ngực hoàn mỹ, eo thon, cánh tay trơn bóng trắng nõn, có cảm giác tươi mát, anh im lặng không lên tiếng, đưa cánh tay to lớn ôm chặt bả vai của cô, để cho cô ngã vào trong ngực của mình, dùng bàn tay của đàn ông khẽ vuốt ở trên cánh tay mát lạnh của cô, giống như đang hưởng thụ cảm giác mát mẻ trên cánh tay cô. . . . . . Trên mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra vẻ phản kháng, muốn vung tay lên từ chối anh vuốt ve, không ngờ bị anh nắm càng chặt hơn, cô có chút vô tội ngẩng đầu lên nhìn anh. "Tổng Giám đốc Tưởng đối với sự kiện Thị Trưởng Tần bị ám sát không thành ở tháng trước có ý kiến gì không?" Một quan chức mỉm cười cầm ly rượu, hỏi Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh trong ngực, tay cầm ly rượu, xoay tròn rượu trong ly, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "Trên trường chính trị phân tranh quyền lợi, không thể tránh khỏi bị đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Chỉ là Thị Trưởng Tần làm học trò của Thủ tướng, cho dù là thành tích chính trị hay là thành tích cá nhân cũng rất được khen ngợi, có lẽ sự kiện lần này tôi cảm thấy nguyên nhân cũng không phải nhắm vào cá nhân của anh ta, hiện tại tạm thời vẫn chưa có gì rõ ràng, tôi không thể suy đoán." "Có tin đồn bởi vì anh ta đình chỉ dự án dưới nước khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng, cho nên đưa đến sự kiện ám sát lần này, Thủ tướng vì bổ dao, mà đặc biệt an bài ngày hôm qua giúp nạn thiên tai biểu diễn để lấy tiền cứu tế, có thể thấy được Thủ tướng hết sức ưu ái đối với Tổng Giám đốc Tưởng a. . . . . ." Một trong những vị quan chức mỉm cười nói. Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy cười nhẹ nói: "Mặc kệ tham chính hay là thương trường, có thể kích thích tăng trưởng kinh tế quốc gia lâu dài, đây là kỳ vọng của Thủ tướng ký thác đối với chúng tôi, về tin đồn thổi, từ trước đến giờ tôi không quan tâm." "Tất nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng giàu có hàng đầu, trong mắt chưa bao giờ có Thị Trưởng Tần Vĩ Nghiệp" Người khác tỏ rõ lập trường, sau đó mấy người đàn ông mỉm cười cụng ly. Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực anh, nhìn thấy mấy người đàn ông cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng, cô có chút vội vã tính toán thời gian, nghĩ tới Tô Thụy Kỳ không tìm được mình, có thể lo lắng cho mình hay không. Tưởng Thiên Lỗi uống xong ly rượu, hai mắt lóe lên nhìn thất vẻ lo lắng trên mặt cô cũng không nói gì, đưa cái ly không tới trước mặt cô rồi nhìn cô. "À?" Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn cái ly không trong tay anh! Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô. Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn anh một cái, sau đó thấy mấy cô gái nhỏ ở phía đối diện đang mỉm cười cầm chai rượu rót rượu cho mấy vị quan chức, cô liền cũng nhanh nhạy cầm chai rượu rót đầy một ly rượu cho Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi cầm ly rượu kia vẫn không nhúc nhích nhìn cô. Đường Khả Hinh chớp mắt to, có chút không hiểu nhìn anh, không hiểu dụng ý của anh. Có một quan chức ở đối diện, bật cười nói: "Tiểu thư, cô không biết quy định ở nơi này sao? Tổng Giám đốc đã uống ba ly, bây giờ muốn cùng cô uống ly rượu giao bôi. Đây là cách chúng tôi đến nơi này giải trí! Còn không mau uống? Đây là Tổng Giám đốc Tưởng coi trọng cô." "À?" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn ánh mắt cứng rắn và bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, cô nhăn mặt suy nghĩ, chơi cái gì hay không chơi, cố tình muốn uống rượu giao bôi ? "Tiểu thư, nhanh lên một chút! Chúng tôi uống hết rồi!" Có một quan chức trông vui tính cười nói: "Không phải lần đầu ra ngoài với Tổng Giám đốc Tưởng chứ? Lần đầu phải ra mắt, đây là chuyện không thể tin được" Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh vẫn còn đang nâng ly nhìn mình, cô bị vào thế bí, bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành phải nâng lên ly rượu nhỏ đặt ở trước mặt, xoay người lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lại nghiêng người tới, giơ lên cái ly trong tay. . . . . . Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nghiêng người tới, hai người nhìn nhau, rốt cuộc vươn tay móc cánh tay của đối phương, sau đó cùng nhau cúi đầu xuống, uống ly rượu trong tay mình. "Tốt! Ha ha ha. . . . . ." Mấy quan chức nhất thời vỗ tay tán thưởng. Đường Khả Hinh uống cạn sạch ly rượu, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó cúi đầu nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn người giống như mang theo một cỗ độc, thu hút hồn phách, mặt của cô đỏ lên, nhẹ nhõm mở ra tay của anh. Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng đặt cái ly xuống, lại vươn tay ôm lấy Đường Khả Hinh, tiếp tục trò chuyện có liên quan chính trị kinh tế với một quan chức, đang lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một vệ sĩ áo đen nhanh chóng đi tới, sau đó ghé bên tai một quan chức, nói một câu, sắc mặt của bọn họ hơi thay đổi, ngay lập tức nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Xin lỗi, Tổng Giám đốc Tưởng tạm thời có việc, chúng tôi phải đi trước. Hôm nay thất lễ, hôm nào lấy rượu tạ tội.” Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền mỉm cười nói: “Nếu sếp Lưu có chuyện quan trọng, hôm nay đến đây là kết thúc thôi.” Mọi người chào lẫn nhau, đứng lên, Đường Khả Hinh cũng vội vàng đứng lên thật nhanh muốn đi ra ngoài, cánh tay lại bị người kéo mạnh, cả người cô ngã mạnh vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, ngẩn đầu lên ngạc nhiên nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi không biến sắc, cầm bàn tay nhỏ bé Đường Khả Hinh, ước lượng cánh tay của mình, mới cuối đầu lạnh lùng nhìn cô. Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ nhìn anh nhưng bàn tay nhỏ bé không nhịn được ôm cánh tay của anh, tựa vào bên cạnh anh. Tưởng Thiên Lỗi dắt Đường Khả Hinh cùng mấy quan chức khác đi ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói hôm nay dùng cơm vui vẻ, bà chủ quán ăn Nhật mặc ki-mô-nô, dẫn ba tiếp viên cùng nhau nhìn về phía ba người gấp eo 90 độ, nói: “Quý khách, ngài muốn đi.” Có một quan chức dừng chân cùng bà chủ tán gẫu mấy câu, Đường Khả Hinh nghiêng mặt gấp gáp muốn quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tô Thụy Kỳ. Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy sự khác lạ của cô, nhanh chóng vươn tay nắm chặt eo nhỏ của cô, để cho cô nhích lại gần mình. “Anh…..” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, có chút không thoải mái, muốn dịch chuyển thân thể lại bị anh nắm càng chặt hơn, cô thật không có biện pháp ngẩn đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: “Tổng….tổng….tổng…giám đốc…Tôi thật sự không có cách nào ở chỗ này, tôi còn có bạn bè….” Tưởng Thiên Lỗi lại xoay người mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, khẽ hôn vành tai của cô, mới nhẹ nhàng nói: “Tôi cho cô biết, trước mặt cô là quan chức cao cấp nhất quốc gia, mới vừa rồi cô đi nhầm vào phòng như vậy, có biết rất nguy hiểm không? Những chuyện cơ mật, cô nghe nửa câu cũng có thể sẽ đưa tới họa sát thân! Nếu bây giờ cô không muốn làm phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi tôi, cô có thể đi! Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, không phải mỗi lần tôi đều sẽ cứu cô! Mỗi lần cô cũng sẽ không may mắn như vậy!!” Trái tim Đường Khả Hinh chợt lạnh, nhớ tới mới vừa rồi những quan chức kia, nói đến các sự kiên ám sát thì thái độ lạnh lùng có chút đáng sợ, nhất thời thân thể của cô nhũn ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến không dám thở mạnh. Tưởng Thiên Lỗi ngẩn mặt lên, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn thấy mấy quan chức đã chào hỏi xong với bà chủ, liền mỉm cười đi khỏi, anh cũng đỡ Đường Khả Hinh đã sợ đến cả người không còn hơi sức đi ra khỏi nhà hàng Nhật, bên ngoài tất cả xe của chính phủ đã chuẩn bị từ lâu, Tưởng Thiên Lỗi và bọn họ bắt tay, mỉm cười nói hẹn gặp lại, mới xoay người nhìn thấy tài xế lái chiếc Rolls-Royce về phía minh, dừng ở bên cạnh mình, Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Khả Hinh, im lặng không lên tiếng ngồi vào phía sau, sau đó ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ lên mái tóc cô, mới để cho tài xế đóng cửa xe, quay đầu nhìn quan chức phía ngoài cửa sổ, mỉm cười ý bảo hẹn gặp lại…. Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim nhảy phanh phanh, ở trong ngực anh ngẩn đầu lên vừa vặn thấy Tưởng Thiên Lỗi cuối đầu, lúc này vẻ mặt trách cứ nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, mới vừa muốn mở ngực của anh tránh thoát, thế nhưng anh lại ôm lấy thân thể của cô, lạnh lùng nói: “Nếu như ba năm trước đây, có tự giác như vậy thật tốt.” Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của mình, dựa vào trong lòng ngực kiên cố của anh, cô chớp mắt vẫn có chút lưu luyến nhìn ngoài cửa sổ, xem có bóng người quen thuộc hay không. Chiếc Land Rover SUV màu đen dưới ánh mặt trời, ánh kim loại lóe sáng. Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, cũng nhìn trong kính chiếu hậu chiếc Land Rover, chạy ngược hướng mình, mới vừa rồi quả thật anh nhìn thấy Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi đi ra, sau đó ôm nhau chung một chỗ, ngồi vào torng chiếc Rolls-Royce, thậm chí anh thấy Tưởng Thiên Lỗi hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh không hiểu tình huống như thế, nhưng chỉ ngồi ở trong xe, mặc cho gió lạnh phất qua gương mặt. Vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại nhà, anh lạnh lùng nhấn nút tắt, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thở nhẹ một hơi. Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy như bay trên đường. Sau khi Tưởng Thiên Lỗi xác định đoạn đường an toàn, trong chớp mắt buông Đường Khả Hinh, trầm mặt ngồi ở một bên, sửa sang lại âu phục của mình, thậm chí phủi phủi bụi bặm trên người mình. Đường Khả Hinh nhìn người này. "Nhà cô ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe hỏi. Đường Khả Hinh nhìn xe chạy nhanh trên con đường quen thuộc, cô chỉ vào trạm xe trước mặt, nói: "Dừng lại ở phía trước là được rồi, tôi muốn đi tìm người." Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền không khách khí chút nào nói: "Ngày hôm qua vẫn còn ở phòng làm việc của tôi khóc sướt mướt, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, cầu xin tôi cho cô nơi an thân, hôm nay mặc váy giá trị xa xỉ, đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem ra tôi thật sự xem thường cô." Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng run lên, nhìn anh, muốn giải thích lại nhìn vẻ mặt anh lạnh lẽo, vẫn cố nhịn cúi đầu không lên tiếng. Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn ánh mặt trời mãnh liệt chiếu ánh sáng trên đường, cả thành thị phản chiếu màu sắc tinh tế, xe chạy qua suối phun bọt nước bắn lên bốn phía, đám người đang chơi đùa xung quanh suối phun, cây ngô đồng trên đường tỏa bóng mát xanh nhạt, ấm áp thoải mái, anh khẽ chớp mắt, mới chậm rãi nói: "Dừng xe." Xe chậm rãi dừng lại. Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, vốn muốn nói tiếng cám ơn, cũng phát hiện anh ngại mình lắm mồm, liền im lặng đi xuống xe, sau đó hướng về phía bên trong xe anh, cung kính gật gật đầu Tưởng Thiên Lỗi không tiếp tục nhìn cô nữa chỉ bảo tài xế lái xe. Chiếc Roll Royce chậm rãi chạy về phía trước. Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe chạy xa dần, nhớ tới hoàn cảnh từ hôm qua tới hôm nay, cô đột nhiên cảm giác không còn hơi sức nhưng cũng xoay người đi về phía phương hướng quen thuộc. Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nhìn Đường Khả Hinh trong kính trước xe, giống như ba năm trước đây, một mình cô đơn đi về phía trước, làn váy màu hồng tung bay dưới cây ngô đồng, giống như một áng mây hồng, sắc mặt anh căng thẳng, cuối cùng quay mặt đi. Một mình Đường Khả Hinh đi theo con đường có cây ngô đồng quen thuộc, đi qua nhà hát kịch, đi qua Tòa nhà hành chính thành phố, lại chuyển qua quảng trường, rẽ trái và đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy gốc cây ngô đồng trước tiệm tạo mẫu, dưới ánh mặt trời, tán cây xanh lộ ra sức sống mạnh mẽ, còn có một gốc cây Ngọc Lan trắng, cành lá xanh đang nhẹ nhàng lay động. . . . . . Ba năm rồi, nhìn hình ảnh này ba năm rồi, lúc nào cũng yên tĩnh như vậy. Đường Khả Hinh nghĩ tới hôm nay hẹn ăn cơm chung với Tô Thụy Kỳ, mình lại đi khỏi, không biết anh trở lại chưa? Cô nghĩ tới đây, liền cẩn thận cất bước giống như thường ngày đi tới trước tiệm tạo mẫu, không dám đi vào, chỉ đứng ở dưới cây ngô đồng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh xuống lầu nói cười vài câu với khách hàng, thỉnh thoảng có thể thấy anh xuống lầu pha cà phê. . . . . .Lúc cô nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm: "Có thể vẫn chưa về hay không?" Chiếc Land Rover màu đen từ bên kia đường phố dần dần lái tới, chậm rãi dừng ở cách đó không xa, Tô Thụy Kỳ dừng xe, tắt máy, rút khóa, cởi bỏ dây nịt an toàn, mới vừa muốn xuống xe, lại thấy phía trước có một bóng dáng rất quen thuộc đứng ở gốc cây ngô đồng, có chút căng thẳng nhìn vào trong tiệm, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút gấp gáp, nhưng vẫn không dám đi vào. Tô Thụy Kỳ cứ ngồi ở trong ghế lái như vậy, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh ngoài cửa sổ, đứng ở dưới ánh mặt trời, có chút gầy gò, có chút đáng thương. Đường Khả Hinh vẫn chăm chú ngắm nhìn bên trong, lại nghe một hồi tiếng kèn sau lưng làm cô giật mình, cô xoay người nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen, đang dừng ở trước mặt của mình, Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, cô cũng vui vẻ cười. Tô Thụy Kỳ đẩy cửa xe, đi xuống xe, trong tay mang theo một cái túi xách màu trắng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa cho cô: "Cô đang đợi cái này sao?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ một lát, mới nhận lấy túi xách, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi lúc chúng ta đi ăn cơm, tôi . . . . ." "Không có việc gì" Tô Thụy Kỳ nhìn cô mỉm cười nói: "Cô có lý do của mình, không cần nói cho tôi biết." Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ bình thản vẫn giống như bình thường, trong lòng của cô cảm thấy rối rắm, ngược lại không dám nói nhiều nữa, chỉ ôm túi xách, cúi đầu, không lên tiếng. Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ, nói: "Cô tìm tôi còn có việc sao? Hôm nay tôi có chút bận việc, có một lô hàng châu báu từ Âu châu đưa tới." "Không có. Đã quấy rầy anh. Hôm nay thật vô cùng xin lỗi. Ách. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn kết thúc đề tài, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lúc nảy anh ăn cơm chưa?" Tô Thụy Kỳ chỉ cười cười, mới nói: "Chưa. Tôi không có thói quen ăn cơm một mình cho nên thường xuyên ăn chung cùng nhân viên. Tôi đã bảo nhân viên chuẩn bị cơm trưa cho tôi rồi. Không cần lo lắng. Về sớm một chút đi. Buổi chiều ánh mặt trời rất nóng, đừng phơi nắng." "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy chỉ đành phải gật đầu một cái, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói cám ơn một tiếng, liền xoay người im lặng đi khỏi. Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, từng bước từng bước thật mềm mại đi về phía trước, anh đột nhiên nhìn về phía cái bóng lưng kia, hỏi: "Ngày xưa, cô là một người thế nào?" Đường Khả Hinh đứng ở tại chỗ, nhìn con đường phía trước, cũng không có xoay người, chẳng qua cảm thấy hỏi đến vấn đề này mình có phần bị tổn thương, hai mắt của cô có chút đỏ bừng, suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc sâu kín xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ cách đó không xa, mỉm cười nói: “Tôi thật sự muốn quên quá khứ mình là một người thế nào, thậm chí tôi hy vọng quên tất cả các ký ức bắt đầu từ lúc khuôn mặt bị hủy, như vậy tôi sẽ không có giãy giụa, không có khổ sở, không có bi thương.” Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu. Đường Khả Hinh để kiểu tóc ngắn, có chút xinh đẹp và dịu dàng cười nói: “Anh biết không? Ngày xưa mẹ luôn nói tóc của tôi đẹp nhất, vừa đen vừa bóng lại dài, thật ra tôi thật sự rất thích mái tóc dài của tôi, nhưng lúc tôi bị hủy gương mặt, là anh tự tay giúp tôi cắt bỏ mái tóc dài mà tôi thích nhất, khi đó tôi biết ngay, tôi nhất định phải buông tha thứ mình thích nhất, nếu không, tôi không sống nổi, bởi vì lưu luyến quá khứ đối với tôi là một chuyện rất tàn nhẫn.” Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô. Ánh mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười khổ rồi sâu kín nói: “Cho nên…. Anh hỏi trong quá khứ, tôi là một người thế nào, tôi chỉ có thể trả lời anh, tôi quên rồi…” Cô nói hết lời liền lạnh nhạt xoay người đi khỏi, bước chân giống như lúc ban đầu, từng bước, từng bước đi về phía trước. Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên muốn cất bước tiến lên trước, cuối cùng nhìn bóng lưng kia sao quá cô đơn, anh ngừng lại. Cô quen biết anh vào một chiều mùa đông, mặc dù toàn bộ thế giới nặng nề nhưng bầu trời vẫn phát ra tia sáng mặt trời chiếu vào trong thế giới của bọn họ. “Ông chủ.” Mary từ trong tiệm đi ra, nhìn Tô Thụy Kỳ nói, “Châu báu nước Pháp đã đến.” “Ừ.” Tô Thụy Kỳ xoay người đi vào trong tiệm, sau đó đi lên lầu ba, nhìn thấy mấy tủ sắt đặt ở trước mắt, anh im lặng đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng mật mã mở chốt an toàn của cái tủ, từ bên trong lấy ra một viên kim cương màu lam, nhìn kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng thành tín, anh đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước, cô nằm úp sấp ở phía sau, hôn mặt của mình, cười nói: “Hiện tại em trở nên xinh đẹp rồi, em có tất cả, cho nên em không muốn quá khứ của em, em muốn vứt bỏ nó! Em không cần quá khứ của em! Em muốn sống mỗi ngày thật vui vẻ! Tương lai mới là tốt đẹp nhất! Anh nói có đúng hay không? Cho nên anh nhất định phải làm cho em trở nên xinh đẹp hơn! Ricky, anh có một đôi ay thần kỳ, giống như tay của thiên sứ mang đến cho em một khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho em hạnh phúc, cho em tất cả, tất cả.” Tô Thụy Kỳ cầm cái hộp châu báu, dựa vào tủ sắt ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, nhìn một chỗ nào đó trước mặt, khẽ thở dài. Đột nhiên vào lúc này, gió êm dịu lất phất thổi đến. Tô Thụy Kỳ hưởng thụ một chút gió mát mẻ, sâu kín nhắm mắt lại muốn yên tĩnh một chút, cũng đang lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân, anh mở hai mắt ra, nhìn thấy trong tay Mary cầm cái hộp vuông màu đen, anh nhìn Mary, hỏi: “Chuyện gì?” Mary nắm cái hộp vuông, mỉm cười đi tới nói: “Cô gái mà anh vẫn cắt tóc cho cộ ấy, mới vừa rồi quay lại nói muốn tôi giao cái này cho anh.” Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ngạc nhiên vươn tay nhận lấy cái hộp vuông, đứng lên nói với Mary: “Cô đi xuống thôi.” “Vâng.” Mary mỉm cười gật đầu, xoay người đi khỏi. Tô Thụy Kỳ nắm cái hộp, đi tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, đem cái hộp đặt ở trên bàn làm việc, đưa mắt nhìn một lúc rốt cuộc mở ra, đột nhiên thấy bên trong để nhiều loại sushi, còn có một đôi đũa bạc, anh chợt cảm thấy tò mò cầm cái hộp lên nhìn sushi bên trong, tất cả bày rất đẹp mắt, trên mặt của anh lúc ban đầu là nghi ngờ rồi đến tò mò, cuối cùng hiện lên một chút dịu dàng, rốt cuộc anh không nhịn được cười một tiếng. Mới đưa tay vào cầm một khối sushi nếm thử một chút, lại phát hiện bên trong còn có tấm thẻ nhỏ màu hồng, anh tò mò cầm tấm thẻ nhỏ mở ra, trên đó viết một bài hát tiếng anh ‘Spring I love you best’ [centre] I wish I had someone who suddenly arrived, Em ước có ai đó bất chợt đến bên em, And show me how the flower grow and come out in winter field, Và chỉ cho em những bông hoa lớn lên và vươn mình trên cánh đồng tuyết, I wish I had someone new, tender to my heart, Em ước có ai đó nhẹ nhàng tiến vào trái tim em, Someone who will share me precious time, Ai đó sẽ chia sẻ cùng em những khoảnh khắc quý giá, Someday you find me in the hands of the wind, Rồi đây anh sẽ tìm thấy em nơi trong vòng tay những cơn gió. Sau giờ trưa, lần đầu tiên anh cười thả lỏng và thoải mái. Anh đưa mắt nhìn chằm chằm lời bài hát ‘Spring I love you best’ trên tấm thẻ nhỏ, hai mắt phản chiếu ánh sáng nóng bỏng, trên mặt nở nụ cười cảm động…vừa ăn vừa chăm chú vào công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]