Đêm khuya, mặt trăng vẫn như cũ bị mây đen che lấp, biến mất đâu đó nơi chân trời.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi theo bóng đêm xen kẽ mà đến, sau đó theo sát là một số xe con màu đen khác, long trọng mà thong thả đi về phía trước. Đèn xe chỉ chiếu sáng một đoạn đường ngắn, có thể nhìn được rõ rang, rời xa nơi phồn vinh đô thị, nơi đây là một nơi với những ngôi nhà cổ xưa, có nhiều hẻm nhỏ tối tăm, lộ ra một loại tịch mịch vô hình.
Đường Chí Long ngồi phía sau, cách một cánh cửa sổ xe nhìn về phía con hẻm nhỏ mà chiếc xe chạy qua, lộ ra không khí tịch mịch mà đau thương. Hai tròng mắt ông ngấn lệ, vẻ mặt khó kiềm chế được, trái tim dường như lại cảm thấy nặng nề, cách thiên sơn vạn thủy, cách mười năm tư sầu, nhìn thấy so với tưởng tượng thì hiện thực còn đáng sợ hơn. Ngòi phía sau song sắt không đáng sợ, tàn nhẫn nhất chính là tư tưởng tuyệt vọng.
Đường Khả Hinh ngồi bên người ông, nhìn về phía dáng vẻ đau lòng cùng áy náy của cha mình, hai tròng mắt cô cũng không khỏi rưng rưng, chậm rãi vươn hai tay nhẹ nắm cánh tay ông, kêu nhỏ; “Cha...”
Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ là thật sâu nhìn xe chạy lướt qua những con đường cũ, rốt cuộc chậm rãi dừng lại trước một ngõ nhỏ lầy lội phía trước, cuối hẻm le lói lên ánh đèn vàng yếu ớt. Vệ sĩ trầm mặc đi ra đứng bên cạnh xe, mà tài xê thì nhanh chóng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2647102/chuong-1284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.