Editor: Hien Eliza
Mưa rơi càng ngày càng lớn, những giọt mưa nặng hạt, đập xuống rồi nẩy lên thành những đợt gợn sóng trầm lặng.
"Cái miệng lợi hại này của cậu, hôm nay coi như là gặp phải đối thủ rồi!" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp buông đũa xuống, vẻ mặt đầy giễu cợt, bất đắc dĩ đi tới rồi nhìn hướng Trang Hạo Nhiên nói:
"Tô Linh có thể được xem như tài trí hơn người, nghe nói lúc cô ấy mới năm tuổi thì đã thuộc lòng hết một bộ quốc học hoàn chỉnh, tuổi nhỏ mà đã bộc lộ được ngôn ngữ mạch lạc. Hơn nữa là cô ấy lập tức luyện được kỹ năng hội họa, tranh thủy mặc của cô ấy cũng là hạng nhất, hiện nay người đến cửa cầu vẽ cũng nườm nượp không dứt. Chỉ số EQ và IQ của cô ấy, cơ hồ đều không người nào có thể đạt được. Qua nhiều năm như vậy, tôi tiếp xúc cùng với cô ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cô ấy nói một câu một chữ vô nghĩa nào. Cô ấy đưa cho cậu câu hỏi của vấn đề này, tôi xem cậu phải làm thế nào để giải?"
Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này của Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng lấp lánh, khuôn mặt hơi lộ ra nụ cười bí ẩn. Anh nhìn về phía Tô Linh ngồi ở bên trong, đang cùng ông nội và Ủy viên Trương nhẹ nhàng thảo luận, khối băng trên bàn ăn kia, đang chậm rãi tỏa ra khí lạnh…
Tưởng Thiên Lỗi cũng tiến lên trước, nhìn về phía phòng khách bên trong, Ủy viên Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2647087/chuong-1276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.