Editor: Hien Eliza
Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh ngồi trên bàn ăn ở trong phòng yến tiệc, nhìn mấy người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành vẫn còn chưa thấy đến, chỉ có khách khứa lần lượt chậm rãi mỉm cười bước tới, chuẩn bị ngồi xuống... Mà hôm nay tâm tình Trương Thục Dao tựa như hưng phấn dị thường, khuôn mặt cô lộ ra nụ cười dịu dàng bí ẩn, cứ thế vui vẻ bưng đến cả đĩa bánh mây trắng như tuyết, rất thùy mị rất có lễ phép bày ở trước mặt anh... Anh hạ thấp tầm mắt, nhìn đĩa bánh ngọt ngào như mây giăng xuống, gọn gàng dứt khoát mờ mịt nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt... Nhất là bánh ngọt!”
“Em biết!” Trương Thục Dao mỉm cười, cứ thế sâu nặng, cứ thế yêu thương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng lộ ra một chút kỳ dị, nhìn Trương Thục Dao: “Vậy cô bưng đến để làm gì?”
Khuôn mặt Trương Thục Dao lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, đưa tay ra nhấc lên từ trong đĩa một miếng bánh mây, cứ thế dịu dàng đưa nó tới bên miệng Lãnh Mặc Hàn, cặp mắt nhanh chóng nhấp nháy liên tục, rất vui vẻ tự hào nói: “Để anh đút cho em đó!”
Phụt!
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, con người lạnh lùng như tảng băng cũng không thể kìm nén được hơi bật cười, bất đắc dĩ nhìn về cô gái này: “Cô không có tay sao? Tại sao lại muốn tôi đút cho cô?”
Ngay lập tức Trương Thục Dao cầm miếng bánh mây kia, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2647066/chuong-1266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.