Editor:Thanh Vũ
Cho nên, chưa có đi tới điểm cuối cùng, vĩnh viễn cũng không muốn quá tin thượng đế!
Toàn bộ hội trường người xem, theo trận thanh âm ồ lên, nhao nhao hiếu kỳ mở to mắt, nhìn về phía một màn sân khấu kia, trái tim phảng phất giống bị người ta nện cho một búa, ngăn một đoàn khí thế, thân ảnh chủ tịch giám khảo cùng các quan chủ khảo khác dừng trong bóng đêm, nhìn một màn này, tâm tình cũng không khỏi trầm trọng cùng lặng im, Hách Lệ trắc nhàn nhạt đứng ở một bên, phát hiện thấy, sắc mặt cũng thay đổi.
Toàn bộ sân khấu, vẫn như cũ một mảnh yên tĩnh, chỉ có giữa khán đài vắng vẻ, sáng lên một đạo ánh sáng màu trắng tịch mịch vô hạn giống như thiên đường, chiếu ở trên bàn coưm trống rỗng kiểu Âu, trên bàn cơm không hề mỹ thực, thậm chí giá cắm nến cũng hiện đầy bụi, mà ở bàn ăn kia, dừng lại một thân ảnh màu đen...
Một nữ tu sĩ người Pháp khoảng một trăm tuổi, bà mặc trang phục của nữ tu sĩ màu đen trông cũ kĩ, khoác khăn đội đầu, ngồi ở trước bàn ăn, phủ phía dưới, nghiêm trọng rủ xuống mắt liễm, dường như chăm chú nhắm mắt, khuôn mặt bà khi cúi xuống ta có thể nhìn thấy được trùng trùng điệp điệp nếp nhăn, thậm chí đã nhìn không ra biểu tình, nhưng vẫn là có thể cảm giác được trong lòng bà tịch mịch cùng đau đớn...
Ba tuyển thủ Đường Khả Hinh cùng Alex nghi ngờ nhìn về phía nữ tu sĩ này...
Toàn hội trường người xem cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646971/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.