Editor: Hoàng Thủy
“Thật là bởi vì nó?” Bác Dịch tay cầm phỉ thúy bị gãy đau lòng càng sâu nhìn cô gái trước mặt.
Trang Ngải Lâm đơn độc đứng giữa phòng khách, đôi mắt bối rối chớp chớp. Cô chưa bao giờ giỏi nói dối trên mặt biểu tình thừa nhận ẩn nhẫn. Cô vẫn giữ lại một chút chân tướng mặc dù có ẩn tình khác nhưng cô lại không biết phủ nhận thế nào...
Tâm trong nháy mắt bị đánh trúng!!
Bác Dịch thật sâu nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới tối nay chính mình cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn anh liền tự giễu cười khổ thâm trầm từng chữ từng chữ nói: “Trang Ngải Lâm! Anh mặc dù chỉ là một người trông coi nho viên, nhưng anh tuyệt không tịch mịch, anh rất thỏa mãn nên không cần đồng tình, càng không cần thương hại. Anh hi vọng em lưu lại là bởi vì anh yêu em. Viên phỉ thúy này với anh có bao nhiêu quan trọng em biết không? Anh coi em là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh mình mới đem tặng nó cho em!! Em đã không quý trọng thì có thể trả lại nó cho anh. Tại sao lại giẫm đạp lên nó, giẫm đạp lên tình cảm của anh?!”
Trang Ngải Lâm nghe lời này trong nháy mắt lửa giận nổi lên, nét mặt căng thẳng nhìn anh nhanh chóng nói: “Em như thế nào giẫm lên tình cảm của anh! Em như thế nào giẫm lên nó!? Làm sao anh biết em không có quý trọng?”
“Độ cứng rắn của nó có thể đập bể bao nhiêu cm thủy tinh em biết không?” Bác Dịch đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646865/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.