Editor: Ngày Đẹp Tươi
“Tiểu Nhu!!!” Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía cô!
Lãnh Mặc Hàn càng cảm giác mình hơi hoảng loạn, cũng nóng mắt cùng không thể tin nổi nhìn về phía Tiểu Nhu!!
Tiểu Nhu lại một thân một mình, ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt bộc lộ vẻ bi thương sâu sắc, tùy ý nước mắt như hạt đậu nóng bỏng, từng giọt từng giọt theo khóe mắt nhỏ xuống, lại mím chặt đôi môi, mang theo sự đơn thuần cùng cố chấp của mình, không lên tiếng...
Tất cả mọi người đều vội muốn chết, Chu Trường Dũng càng xoay người, nhìn về phía dáng vẻ con gái đang trầm mặc cùng bi thương, cũng thật sâu nặng nề hỏi: “Tiểu Nhu! Cha lấy hạnh phúc của con làm việc chính! Chỉ là Lãnh phó tổng, theo cha thấy, là một người đàn ông tốt! Nếu như cậu ấy có thể làm con rể cha, cha sẽ rất vui vẻ! Cũng sẽ rất kiêu ngạo với con! Con rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Thật sự cự tuyệt sao? Thật sự, không muốn chuyện hôn sự này sao? Đây chính là cơ hội khó có được...”
Một giọt nước mắt lớn, lại dần trượt xuống...
Tiểu Nhu vẫn ngây ngốc đứng, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh thật sự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gấp đến độ lại muốn khuyên giải, Trần Mạn Hồng lại vào lúc này, mặt lạnh đi lên phía trước, dùng thân phận quản lý của mình, nhìn nha đầu chết tiệt kia, nói: “Tôi nói!! Bình thường tôi sao lại mắng cô, là bởi vì tôi thương cô! Cô mà là người bình thường, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646793/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.