"Mẹ!!" Trang Ngải Lâm thật sự không có cách nào với hai mẹ con nhà này, nhìn thế nào cũng đều ghê tởm, cô trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn mẹ nói: "Đó là con chó!!"
"Chó??" Ân Nguyệt Dung cảm thấy khiếp sợ nhảy dựng lên, không thể tin nổi chạy đến trước cửa phòng khách, trừng to mắt nhìn trên sân cỏ xanh xanh, quả nhiên ba con chó thật to đang đi lại, thân thể bọn chúng to khỏe, phần lưng lúc nào cũng rung động bắp thịt cơ xương to khỏe, lông ngắn màu nâu dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, nhìn chúng nó trợn to mắt dữ tợn, cúi đầu ngửi hoa mẫu đơn của mình......
Bà lập tức sôi nổi nhướng mày, nét mặt lộ ra không thể tin được, kích động nói: "Mấy con súc sinh này quá đẹp trai rồi! Thật sự còn đẹp trai hơn Oscar!"
Phốc!
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ uống canh nóng, nghe mẹ nói lời này, liền không nhịn được cúi đầu phì cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, tức giận liếc Trang Hạo Nhiên một cái, mới nhìn Ân Nguyệt Dung cười có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng!" Ân Nguyệt Dung lập tức đi trở về trên bàn ăn, ngồi ở bên cạnh chồng, nghiêng đầu ngạc nhiên kí quái nhìn ông nói: "Bọn chúng là giống gì vậy? Có thể cao lớn như vậy! Tại sao anh muốn kéo ba con súc sinh to lớn về nhà! Anh sống phiền sao! Con súc sinh này có thể ăn một hớp hết một người!"
Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm không lên tiếng, Trang Tĩnh Vũ lập tức ngồi ở trên bàn ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646733/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.