Hoàng hôn!
Mưa tí tách rơi xuống đất, từng hạt giống như nước mắt, trợt xuống cửa sổ thủy tinh....
Cả phòng nghỉ ngơi, khắp nơi bay từng hồi mùi thuốc xông mờ ảo, đây là bột thuốc cực tốt bác Phúc gần như cất riêng cho mình, nghiên mực mài thành bột, điều chế thành điếu thuốc, đốt từng hồi, bao phủ bệnh nhân trong phòng này...... Xung quanh cũng không có một chút âm thanh, cho tới khi bên trong phòng có tiếng thở dốc, cũng có vẻ rất rõ ràng...... Đường Khả Hinh mặc trắng váy yếm dài trắng tinh, mái tóc dài qua vai đen nhánh, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường nệm màu tím đậm, khuôn mặt cô có vẻ càng cảm thấy tiều tụy......
Lại một tiếng thở dốc nặng nề.
Cuối cùng Đường Khả Hinh ở trong hơi giá lạnh tỉnh lại, ý thức được trán mình đổ mồ hôi, từ từ chảy xuống khuôn mặt, cô khẽ mím đôi môi mềm tái nhợt, theo bản năng di động mí mắt, lông mi dài khẽ chớp, lộ ra một chút ánh sáng, muốn nhìn rõ thế giới này, không khỏi tiếp xúc được một tầng ánh sáng trắng xóa, giống như ánh sáng thiên đường, trái tim của cô chợt đau xót, không khỏi bi thương, nước mắt chảy xuống......
Tiếng thở dốc, càng cảm thấy nặng nề.
Lúc này Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh Khả Hinh, đang xoay người điều chế chất thuốc, nghe được tiếng thở dốc, cô lập tức kích động cúi người tới trước, đau lòng gọi: "Khả Hinh? Cô tỉnh rồi?"
Đường Khả Hinh muốn theo bản năng vươn tay, bắt được tay Nhã Tuệ, nhưng ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646721/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.